Ánh mắt Từ Mông quét đến, không rõ là ý gì, trong lòng Lạc Xuân Mai tức gần chết, lại bị đào hố rồi, nhưng mà trước mặt Từ Mông nên vẻ mặt cô ta vô cùng chân thành: “Tôi không phải là người như vậy.
”“Có câu nói này của chị thì tôi yên tâm rồi, bà nội luôn nghe lời chị, ý nghĩ của chị chính là ý nghĩ của bà nội.
” Lạc Di vì đi học mà rất liều, dù sao thì làm mất lòng nữ chính rồi thì tuyệt đối không thể hòa giải.
Toàn bộ quá trình Từ Mông không hề nói một lời, giống như là một người không liên quan, chờ Lạc Di vừa đu thì anh ta lại nhẹ nhàng nói: “Em gái em cũng khá đáo để đấy.
”Lạc Xuân Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé đi xa dần, âm thầm nghiến răng, cái gì mà gọi là ý nghĩ của mình chính là ý nghĩ của bà nội? Lời này thật sự là cái hố mà, còn muốn mình thuyết phục bà nội nữa sao?Nếu không thì mình chính là không lương thiện hào phóng, không quen nhìn thấy người khác tốt?“Học cái không tốt từ cha mẹ con bé đó mà, ôi, gia môn bất hạnh.
”Chuyện trở nên như thế nào, hai người bọn họ cũng không có tâm trạng tiếp tục tâm tình nữa, nói vài câu rồi cũng tách ra.
Sau khi mấy người đi hết, Liễu Diệp mới run rẩy bước ra ngoài, dưới bóng hoàng hôn, ánh mắt chập chờn lúc sáng lúc tối, thần sắc âm trầm khó phân biệt…Nổi gió rồi!.
Lạc Di vừa về đến nhà thì đã giao mười tệ cho cha mẹ, trung thực kể lại toàn bộ chân tướng, vợ chồng Lạc Quốc Vinh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà cô cháu gái có tiền đồ lại hố nhà mình như thế, chuyện này thật quá đáng.
Bây giờ còn không nghĩ đến tình thân thì tương lai còn trông cậy vào được nhờ sao? Nằm mơ đi, còn không bằng bồi dưỡng con cái nhà mình cho tốt.
Ngô Tiểu Thanh nắm vuốt mười tệ, tâm trạng rất phức tạp, vợ chồng bọn họ vất vả nửa đời người, vậy mà không tích trữ được một xu tiền riêng nào, cháu gái chưa được mấy tuổi mà lại dễ dàng lấy ra mười tệ rồi.
Sự chênh lệch này quá lớn, trong lòng có thể cân bằng được sao?Mẹ chồng bất công phân biệt đối xử, vậy thì có thể làm được gì?Ở riêng? Chỉ cần bà cụ còn sống, Lạc Quốc Vinh là đội trưởng thì không có khả năng ở riêng, trừ phi cả nhà bọn họ rời khỏi cái thôn này.
Vấn đề là, bọn họ dựa vào cái gì mà duy trì sự sống? Đội trưởng không đưa thư giới thiệu thì bọn họ cũng không ra được khỏi cửa, ôi.
.