Tòa nhà không cách âm tốt nên Tiền Tình ở bên cạnh đã nghe thấy được, cô mở mắt ra và vểnh tai lên nghe.Ngược lại, Vạn Chân Chân sững người tại chỗ, thậm chí còn không dám bước ra mở cửa.Tiền Tình giống như một con thỏ nhỏ, cô dán lỗ tai vào bức tường giữa hai ngôi nhà.Vương Hoa ở bên cạnh thấy Vạn Chân Chân không động đậy, lại không tiện để lãnh đạo đứng chờ ở bên ngoài cửa, chỉ có thể tự mình đi mở cửa cho họ vào.Trong lòng hắn ta có chút tiếc nuối, lúc đầu khi hắn ta mới bắt đầu làm quen với Vạn Chân Chân, hắn ta cảm thấy Vạn Chân Chân cũng khá đẹp.
Trong suốt quãng thời gian đi học, hắn ta chưa từng được nữ sinh yêu thích, cho nên khi tự nhiên được một cô gái xinh đẹp theo đuổi, hắn ta cảm thấy rất vui.Nhưng đợi đến khi hai bên bắt đầu bàn bạc đến chuyện kết hôn, hắn ta lại không nghĩ như vậy.Đầu tiên, gia đình Vạn Chân Chân yêu cầu hai trăm đồng tiền sính lễ, gia đình họ đã hứa hẹn với hắn ta rất tốt, nói là sau này sẽ để Vạn Chân Chân mang theo số tiền này về nhà chồng.Kết quả là ngày hôm qua khi hắn ta kết hôn, mẹ của hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy số tiền này, khi hắn ta ra hỏi mẹ của Vạn Chân Chân, đối phương tỏ vẻ có lý, nói rằng bình thường sính lễ toàn là nhà trai đưa đến nhà gái, nào có đạo lý con gái phải mang sính lễ về nhà chồng.Đó là lí do vì sao mẹ của hắn ta mới tức giận đến mức bỏ dở lễ cưới giữa chừng.Hôm nay cũng vậy, mới sáng sớm hắn ta đã bị mẹ mình gọi điện mắng mỏ, bà ta nói rằng nếu Vạn Chân Chân hiểu chuyện một chút thì nên rời đi cùng với hắn ta.
Dù sao cô ta cũng đã gả tới đây rồi, nhỡ mẹ hắn ta lại nổi giận thì biết làm thế nào đây?Kết quả, Vạn Chân Chân ngủ rất ngon, hoàn toàn không nhớ đến việc đi đón mẹ chồng trở về.Buổi chiều, lúc hắn ta trở về, ngôi nhà vẫn rất lạnh lẽo, hắn ta đợi mãi mới thấy Vạn Chân Chân trở về nhà từ bên ngoài.Cô ta trở về với một bộ dạng không yên lòng.Trong lòng Vương Hoa hơi hối hận, nếu như sớm biết sẽ có chuyện như vậy, hắn ta sẽ nghe lời mẹ mình rồi cưới một người quen, như vậy bất kể là thông tin gì thì hắn cũng đều sẽ biết rất rõ.Sau khi mở cửa, Lý Hồng Mai liền bước vào nhà.Hắn ta đặt một chén trà nóng lên trên bàn, giọng nói của Vương Hoa mang theo chút ân cần: "Chủ nhiệm Lý, có chuyện gì vậy?"Lý Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, hắn ta hỏi một đằng, bà ấy đáp một nẻo: "Gần đây, cậu và anh họ Vương Thanh có liên lạc không?" Vương Hoa có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ khi cha tôi mất, hai nhà chúng tôi đã không qua lại với nhau nữa rồi." "Cho nên cậu không hề biết tin đồn liên quan đến mỏ dầu ở tỉnh H sao?" Vương Hoa bối rối đáp lại: "Tin đồn gì vậy?" Lý Hồng Mai thấy hắn ta có vẻ như là không nói dối, bà ấy cũng không vòng vo nữa, kể hết những chuyện Vạn Chân Chân đã làm ra.
Vương Hoa càng nghe thì sắc mặt càng tái xanh, nghe đến cuối cùng rồi thì đã sắp ngất đi vì tức giận.
Hỏi sao sau khi cô ta trở về liền cảm thấy đầu óc choáng váng và mất tập trung, cho quá nhiều muối vào rau khi nấu ăn, hóa ra là do bản thân đã làm chuyện xấu.
"Chủ nhiệm Lý, tôi thề với bà, tôi thật sự không biết cô ta đã làm những chuyện như vậy.".