Thập Niên 80 Danh Viện Quân Hôn

Chương 20


Bởi vì Chương Dạng bị thương, chương năm trực tiếp lái xe tới tới cửa nhà, sau đó bế người từ trong xe ra ngoài.Chương Dạng còn có chút thẹn thùng, “Chị có thể tự mình đi.”“Thôi bỏ đi, chị mấy ngày nay phải ở nhà nằm, đừng đi loạn, trước tiên để em gọi bác sĩ đến xem.” Chương năm đem người bế vào trong nhà sau, mở miệng nói.Chương Dạng tự biết mình đuối lý, không có cãi lại.Trong nhà không ai, Chương Dạng vào phòng sau liền cảm giác được một không khí quạnh quẽ.Nhà này thật ra cô vẫn còn cảm thấy một chút ấn tượng, lúc trước các cô mới chuyển đến không bao lâu thì tình cảm của ba mẹ tan vỡ, sau đó cô đi theo Tạ Du Thanh rời khỏi thủ đô, trằn trọc đến nước ngoài.

Hiện tại một lần nữa quay trở về, những mảnh nhỏ ký ức một lần nữa được ghép lại, dần dần sinh động.“Ưm, cái kia…… Người đó không ở nhà?” Chương Dạng mười mấy năm qua không gọi tên ba Chương sư trưởng, bây giờ dù có người thân thuộc Chương Năm ở đây cũng khó mở miệng để nói ra.Chương Năm hiển nhiên biết người cô nói đến là ai, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả anh sống với ba nhiều năm như vậy nhưng tình cảm hai ba con cũng không được tính là ấm áp, mức độ thân thiết của hai người so ra thậm chí còn kém hơn anh với chị gái.“Vốn là có nhà, nhưng tuần sau ở Tây Bắc có cuộc tập diễn quân sự chung, ba là tổng chỉ huy, nên phải đến trước.” Chương năm nói, sau đó lại nói: “Đúng rồi, ngày mai em phải quay về bộ đội báo danh, nếu đến đó, khả năng tuần sau không thể liên lạc với bên ngoài.” Anh làm ở tổ nhân tài công nghệ cao trong quân đội, bây giờ ngày càng càng thiên về chiến tranh công nghệ cao.


Bộ đội cũng có yêu cầu phải nắm vững kỹ thuật mũi nhọn khoa học kỹ thuật, nhân tài và công nghệ có thể thể vận dụng trong lĩnh vực quân sự.Chương năm nói tới đây có chút buồn bã.

Thời gian diễn tập không phải thứ anh có thể quyết định, anh cũng không nghĩ đến Chương Dạng sẽ trở về trong khoảng thời gian này.


Anh cảm thấy có chút áy náy vì không thể ở nhà cùng Chương Dạng, đồng thời anh cũng có chút lo lắng.“Chị sẽ không đi nữa?” Chương năm ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt Chương Dạng, nghiêm túc hỏi.Lúc trước Chương Dạng gọi điện thoại đến chỉ nói cô phải về nước, nhưng cuối cùng có thể ở lại nước hay không thì Chương Năm không biết.Mặc dù anh đã trưởng thành, bất luận là ở trường quân đội hay ở căn cứ bộ đội, anh luôn luôn có các thầy giáo hoặc là lãnh đạo cấp trên khen ngợi sự vững vàng điềm tĩnh của anh.

Nhưng giây phút này Chương Năm hỏi ra câu đó, trong ánh mắt có sự bất an rõ ràng.Anh không hy vọng Chương Dạng rời đi, bọn họ là song sinh, tuy rằng xa cách đã rất nhiều năm nhưng vận mệnh đã định sẵn, đối với nhau mà nói, luôn có sợi dây ràng buộc không thể dứt bỏ..

Bình Luận (0)
Comment