Hỏi ra lời này, Chương Dạng không cảm thấy mình có bao nhiêu cuồng ngạo, tìm việc vốn là một sự lựa chọn hai chiều.
Cô rất tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của mình, có thể thấy người phụ trách tin tức tối rất hài lòng về cô, nhưng trừ phi cô nghe được một câu trả lời khiến cô hài lòng, bằng không là không có khả năng cô dễ dàng đáp ứng như vậy.Nếu làm, phải là làm tốt nhất, đây là quan điểm của cô.Chương Dạng vừa nói ra những lời này, thực sự khiến Trương Đức Minh và Ninh Tu Tư đều cảm thấy rất ngạc nhiên.Dù sao nếu chỉ tính đến nhan sắc, Chương Dạng chính là điển hình của mỹ nhân dịu dàng Giang Nam.
Khi cô nói chuyện, giọng nói tuy có chút quạnh quẽ nhưng vẫn luôn là ôn nhu.
Ai ngờ mới chỉ nói đến chút chính sự mà cô đã trở nên cực kỳ lý trí, hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu dễ nói chuyện.Ninh Tu Tư: “Có thể trực tiếp nhảy qua bước thực tập sinh, làm phóng viên toà soạn".Chương Dạng chỉ là nhấp môi cười nhạt.Cô từng trải qua kỳ thực tập khi còn học ở trường đại học, và cũng bởi vì lúc làm ở toà soạn toàn cầu như ở D đã không ngừng phải chạy tới các sân thi đấu và cả phía bên ngoài hiện trường âm nhạc giải trí, rồi cả những đấu trường thể thao.
Mấy năm thực tập cô đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm phong phú từ các sự kiện có quy mô lớn.
Huống hồ, bây giờ cô cũng không phải là sinh viên mới tốt nghiệp, lúc trước khi cô chính thức nhận chức tại toà soạn D, cô đã là một phóng viên của nhóm độc lập, có thể tự mình mang máy ảnh và lái xe tới hiện trường.Nếu câu trả lời của Ninh Tu Tư chính là tất cả những gì mà báo chiều thủ đô có thể để cho cô thì Chương Dạng chỉ có thể cười cười.Trương Đức Minh ngồi ở vị trí đầu, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, ông không hút mà chỉ cầm thưởng thức, cau mày, giống như đang có quyết định rối rắm nào đó.Lúc đầu người nối nghiệp mà ông vừa ý là Ninh Tu Tư, hiện giờ, vì Chương Dạng, người ông còn chưa hoàn toàn hiểu rõ mà thay thế người nối nghiệp yêu thích lúc đầu, có chút nguy hiểm.Nguy hiểm cao nhưng lại đồng nghĩa với việc tỷ suất sinh lời sẽ rất cao.Cả đời chủ biên cẩn thận, giờ phút này có chút do dự.Mặc dù Trương Đức Minh không có nhìn thấy Chương Dạng vào thời điểm này cũng biết người này nhất định đang chờ câu trả lời của chính mình.Nếu đáp án của ông có thể làm cho Chương Dạng động tâm thì nhất định cô sẽ lưu lại.Ninh Tu Tư còn chưa kịp hiểu ra bầu không khí bỗng dưng khẩn trương trong văn phòng là chuyện như thế nào, từ sau khi tốt nghiệp anh ta vẫn luôn làm việc ở báo xã cũng vẫn luôn đi theo dưới trướng Trương Đức Minh để làm việc nên về công việc chuyên nghiệp không thể bắt bẻ gì ở anh ta nhưng ở mặt nghiền ngẫm và đàm phán lại không so được với Chương Dạng đã từng chứng kiến bao nhiêu việc lớn.Ninh Tu Tư không rõ Chương Dạng còn có cái gì mà do dự nữa, có thể trực tiếp chiếm được một vị trí nhỏ ở báo xã của bọn họ đây chính là bát sắt, có bao nhiêu người cầu mà không được.Anh ta không ngừng dùng ánh mắt nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi ở vị trí cách mình không xa, Ninh Tu Tư cảm giác chính mình càng ngày càng không nhìn ra được người trước mặt.Cuối cùng Trương Đức Minh cũng mở miệng.Nhưng mà lần này ông mở miệng trực tiếp kéo lực chú ý của Ninh Tu Tư rời khỏi người Chương Dạng.“Vị trí chủ biên tạm thời tôi vẫn chưa thể điều động nội bộ giao cho cô.
Nhưng mà tôi có thể cho cô một cơ hội.
Báo xã chúng ta có bản AB, trước khi tôi về hưu cô có thể kéo doanh số của bản B báo xã chúng ta đi lên, không cần nhiều lắm đâu, chỉ 5 phần trăm thôi thì vị trí này chính là của cô.” Trương Đức Minh nói, ông nhìn ra được Chương Dạng muốn nói chuyện, “Cô đừng có vội, thời gian tôi về hưu còn nửa tháng nữa sẽ không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của cô đâu.
Trong khoảng thời gian cô tới báo xã của chúng tôi này, mặc kệ thành tích cô làm ra như thế nào cô cũng đều phải đi theo bên cạnh tôi.”.