[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 23

Tiền Gia Phong đã tự động chặn câu nói này, cầm đũa lên gắp một viên thịt ném vào trong miệng. Thịt viên vừa mới ra lò làm bỏng đầu lưỡi của Tiền Gia Phong có hơi đau, nhưng vị thơm giòn và mùi thịt làm người ta thèm chảy nước miếng khiến cho cậu ấy làm thế nào cũng không nỡ nhả viên thịt trong miệng ra.

Tiền Gia Phong há to miệng thổi nửa ngày, cuối cùng viên thịt trong miệng cũng hơi nguội, cậu ấy không chờ đợi được mà bắt đầu nhai, hai ba cái đã nuốt viên thịt xuống rồi. Cả mặt cậu ấy đều là biểu cảm hạnh phúc. “Chị ơi, cái này ngon quá rồi, còn ngon hơn thịt viên mẹ chúng ta làm lúc đón Tết gấp trăm lần!”

Lý Uyển Trân bị tay nghề này của Tiền Giai Ninh làm cho kinh ngạc đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn. Bà nhìn con trai không ngừng nịnh bợ chị gái, bà không nhịn được cũng gắp một cái thịt viên màu sắc tươi mới lên, thổi nhẹ nhàng, rồi dè dặt bỏ vào trong miệng cắn một miếng. Sau đó bà lập tức trợn to mắt, thịt viên vừa xốp vừa giòn, ngoài cứng trong mềm, thơm mà không ngấy, cái này ngon quá rồi.

Ăn một cái thịt viên, Lý Uyển Trân vừa vội vàng gặp cái thứ hai nhét vào miệng, còn không quên nói nghe không rõ, hỏi Tiền Giai Ninh: “Cái này con học với ai thế? Sao mẹ không biết con còn có tay nghề này nhỉ?”

Tiền Giai Ninh chỉ quyển sách bách khoa dạy nấu ăn ở trên tủ. “Chính là quyển sách bán ế một hào kia, các bước bên trên viết rất đầy đủ, con làm theo trên đó đấy.”

Lý Uyển Trân cảm thấy bà đã sống uổng nhiều năm như vậy rồi, món ăn con gái làm dựa theo sách dạy nấu ăn cũng ngon hơn bà làm, bà đúng là vô dụng quá rồi.

Tiền Quốc Thịnh ăn thịt viên con gái chiên, trên mặt đắc chí. “Con gái tôi làm gì ăn cũng ngon.”

Tiền Giai Ninh cười híp mắt nhìn người nhà của cô, cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, không có việc gì khiến người ta vui hơn khuôn mặt cười của người nhà. Cô lại gắp thịt viên cho Tiền Quốc Thịnh, thân thiết ôm lấy cánh tay của ông. “Đợi tối nay con chiên thêm một đĩa thịt viên to nữa cho ba, mua thêm cho ba hai chai bia, ba và mẹ con uống hai chén.”

“Nghe hay đấy!” Tiền Quốc Thịnh vui tới mức cười toe toét. “Ba đợi con gái kiếm tiền mua bia cho ba.”

Thời gian buổi sáng gấp rút, sau khi ăn xong, Lý Uyển Trân vội vội vàng vàng rửa bát đũa, rồi đã đi làm cùng Tiền Quốc Thịnh. Tiền Giai Ninh ở trong nhà chuẩn bị hai loại nhân, chụp nón che nắng cho Tiền Gia Phong, rồi dẫn cậu ấy ra ngoài.

Tiền Giai Ninh vẫn là đến chỗ bày hàng ngày hôm qua, có lẽ là do khoai tây chiên và khoai tây nghiền hấp khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, vì vậy hôm nay lúc Tiền Giai Ninh đến, phát hiện chỗ bày hàng đã có không ít trẻ con đứng đó rồi.

Cô vừa chuyển đồ từ trên xe ba bánh xuống, hơn nửa đám trẻ con đã vây quanh Tiền Giai Ninh, miệng không ngừng hỏi: “Chị ơi, hôm nay còn khoai tây chiên không ạ?”

“Không nay không có khoai tây.” Tiền Giai Ninh cười rồi nhóm bếp lò. “Nhưng hôm nay chị chiên thịt viên, còn thơm hơn cả khoai tây.”

Tiền Gia Phong chuyển đồ giúp lập tức vô cùng biết tâng bac, gật đầu. “Vô cùng ngon, buổi sáng em ăn một bát lớn, không còn loại viên nào ngon hơn cái này nữa rồi.”

Mặc dù cảm thấy không được ăn khoai tây có hơi lạc lõng, nhưng thịt viên chiên cũng có sức hút không nhỏ với trẻ con, từng người bọn họ đều vây xung quanh gian hàng, vươn cổ nhìn Tiền Giai Ninh bận rộn.

Sau khi lửa cháy rừng rực, Tiền Giai Ninh chia dầu đã dùng hôm qua đổ vào trong hai cái nồi, vì Tiền Giai Ninh bảo dầu dùng đi dùng lại không tốt cho sức khỏe, một ngày phải thay một thùng dầu, nhưng giá dầu bây giờ cũng không rẻ, thậm chí có rất nhiều gia đình còn dùng mỡ lợn tự làm dầu để nấu cơm. Tụ Bảo Bồn không nỡ để Tiền Giai Ninh lãng phí tiền cho chuyện này, ngẫm nghĩ nửa ngày mới cắn răng, trong lòng nhỏ máu móc một cái bình thuốc cũ ở trong áo yếm ra, biến thành cái phễu.
Bình Luận (0)
Comment