Sau khi mua được thịt viên thì nóng lòng xúm lại với nhau ăn, bà cụ ở phía sau nhìn, nhảy dựng lên: “Ế, đều đừng ăn nữa, bớt lại cho người nhà chút, ăn chậm nhai kỹ có hiểu không? Lãng phí đồ ngon rồi.”
Một đám ông già xách ghế chuẩn bị đi đánh cờ tướng ngửi thấy mùi thơm cũng đi tới, thấy một đám nhóc ăn như hổ đói cũng hơi thèm, cũng dứt khoát mỗi người mua một cân bỏ vào trong túi, lúc đánh cờ tướng thì lấy một cái ném vào miệng, ăn như đồ ăn vặt.
Bận rộn đến hơn mười giờ, mọi người đã dần tản đi, Tiền Giai Ninh biết lúc này cũng có thể nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi nhân viên công nhân viên tan ca sẽ còn bận hơn cả buổi sáng.
Cô lấy chút tiền tiêu vặt cho Tiền Gia Phong, để cậu ấy đến quầy bán quà vặt mua chút đồ ăn và nước uống về. Cậu nhóc vui vẻ tung tẩy chạy đi, một lát sau đã ôm bốn gói mì ăn liền, mấy chai nước ngọt chạy về, hí hửng bày đồ cậu ấy mua cho Tiền Giai Ninh: “Mì ăn liền, hôm đó em ngửi mùi Vương Tiểu Thanh nhà bên cạnh chúng ta ăn, thơm lắm.”
Tiền Giai Ninh lấy cái nồi nhỏ trên xe xuống, đổ thùng nước lớn cô mang đến vào trong nồi, trong lúc đợi nước sôi thì bắt đầu xé gói mì ăn liền. Bà cụ sống ở tầng một đối diện đường nhìn thấy, bà ta rửa một mớ rau lấy hai quả trứng gà, bưng một âu canh đậu xanh đưa tới. “Hai hôm nay cháu của bà nếm không ít đồ cháu làm, mớ rau này cháu bỏ vào cho thêm vị.”
Tiền Giai Ninh cảm ơn, rồi gói vài viên thịt và viên củ cải cho bà cụ, thấy vậy bà cụ vội vàng xua tay. “Đồ bà đưa cũng không đáng mấy tiền, cháu đừng khách sáo nữa.”
Tiền Giai Ninh cười, đặt vào trong tay của bà ta. “Buổi trưa lấy cho đứa nhỏ ăn ạ.”
Nghĩ tới dáng vẻ đứa cháu buổi sáng đã ăn một cân thịt viên còn chưa ăn đủ, bà cụ cũng không từ chối nữa, xách thịt viên cười nói: “Cháu xem này, lại làm cháu phung phí rồi. Gì nhỉ, lần sau cần dùng nước gì đó thì đừng tự mang nữa, cứ đến nhà bà lấy, có gì cần giúp cũng nói với bà, đừng khách sáo nha!”
Tiền Giai Ninh cười híp mắt, đồng ý, đợi mà cụ rời đi, cô bỏ rau xanh và đập trứng vào bên trong, rất nhanh mì đã nấu xong, Tiền Giai Ninh múc một bát lớn cho Tiền Gia Phong, rồi lại đặt khoảng mười cái viên lên trên cho cậu ấy. Tiền Gia Phong ăn một miếng, thơm tới mức mắt đều híp cả lại. “Chị ơi, sau này trong nhà quét sân, lau sàn, giặt quần áo cứ để em làm tất, mỗi ngày chị chiên một bồn thịt viên cho em được không?”
Tiền Giai Ninh nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Tiền Gia Phong, không khỏi bật cười. “Em đây là vì ăn mà bán bản thân rồi!”
****
Nếu bảo bán khoai tây và khoai tây nghiền chỉ để lại ấn tượng trong lòng đám trẻ con, vậy thịt viên này đã giúp Tiền Giai Ninh có được mức độ yêu thích siêu cao ở khu phía Tây thành phố này, dù là già hay trẻ hay là thanh niên đi làm, thì đều biết có cô gái bán thịt viên chiên vô cùng ngon.
Mặc dù cư dân ở Thành Tây khá là sung túc, nhưng mỗi ngày đồ ăn Tiền Giai Ninh bán đều không rẻ, không thể nào mỗi nhà ngày nào cũng mua được, nên cô dứt khoát chỉ đến Tri Thành vào buổi sáng, buổi trưa thì đến chỗ khác, tranh thủ đi khắp các khu gia đình của Tri Thành.
Nếu nói tới người vui vẻ nhất khi Tiền Giai Ninh bán đồ ăn thì chính là Tiền Gia Phong rồi, mỗi ngày đồ Tiền Giai Ninh làm đều không lặp lại, nhưng mỗi loại ăn đều vô cùng ngon miệng. Ăn đồ Tiền Giai Ninh làm rồi lại nghĩ đến cơm mình từng ăn trong quá khứ, Tiền Gia Phong cảm thấy cậu ấy đúng là thiếu niên nhi đồng bị ngược đãi!
Có điều đồ tốt cũng không thể ăn không hạn chế, Tiền Gia Phong ra ngoài kiếm tiền cùng Tiền Giai Ninh nửa tháng cân nặng đã tăng tám cân rồi. Lý Uyển Trân thấy con trai mập lên một vòng, cưỡng chế cậu ấy ở lại trong nhà, không được theo ra ngoài nữa, nếu còn mập nữa, lúc khai giải sẽ phải mua quần áo mới mất.