Một trăm tám mươi món ăn, Tiền Giai Ninh nếm xong món cuối cùng, lúc này cô mới nâng ly rượu mà Thực Lão rót cho mình lên và uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó cô nặng nề ngã trên mặt đất, ngủ say.
Trong giấc mộng, Tiền Giai Ninh phát hiện mình đã đến cổ đại, cô ngẩn người đứng ở trên đường phố nhộn nhịp, chẳng lẽ lại chuyển kiếp rồi? Lúc cô đang luống cuống, bỗng nhiên một thiếu niên mười hai mười ba tuổi xông vào tầm mắt của cô, Tiền Giai Ninh lập tức giống như bị sét đánh, sao người này lại rất giống Thực Lão, giống như phiên bản trẻ tuổi của Thực Lão.
Tiền Giai Ninh lập tức hiểu ra, hóa ra đây chính là tác dụng của ly rượu kia.
Tiền Giai Ninh đi theo bên cạnh Thực Lão, nhìn ông ấy từ lúc bắt đầu học nghề nấu ăn, so sánh với sự may mắn của cô, Thực Lão vất vả hơn rất nhiều, có lẽ ông ấy đã rửa rau ba năm, cuối cùng đầu bếp mới để cho ông ấy sờ dao làm thức ăn và học cách thái rau. Từ một người học việc trở thành một đầu bếp danh tiếng vang xa, cuối cùng ông ấy đã trở thành ngự trù dành riêng cho hoàng đế, Tiền Giai Ninh thấy được sự vất vả của Thực Lão, cô cũng hiểu ra được chân lý “Thực “ ở trên người ông ấy.
Từ từ mở mắt ra, đầu óc của Tiền Giai Ninh trở nên tỉnh táo.
Buổi sáng sớm mùa hè là thời điểm mát mẻ hơn ở trong ngày, Tiền Giai Ninh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa đúng năm giờ sáng. Thời gian vẫn còn sớm như vậy, nhưng Tiền Giai Ninh lại hoảng hốt, cô uống ly rượu đó và đi theo Thực Lão để nhìn lại cuộc sống trước khi thành tiên của ông ấy, sau khi tỉnh lại một lần nữa cô thật sự có cảm giác như một giấc mơ hoàng lương.
Rón rén đứng dậy khỏi giường, Tiền Giai Ninh lặng lẽ rửa mặt thay quần áo, đạp xe ba bánh ra ngoài. Hôm nay bán lương bì, cho nên Tiền Giai Ninh mua gần mười ký dưa leo, củ cà rốt, còn có hạt mè, đậu phộng, sốt cay và các vật liệu hỗn hợp.
Lý Uyển Trân rửa mặt xong thì nghe Tiền Giai Ninh đang làm việc ở trong sân, bà vội vàng đi ra giúp đỡ: “Ây, sao con mua nhiều dưa leo như vậy, đây là định làm gì thế?”
“Thời tiết nóng như vậy, nên con làm một ít lương bì để ăn.” Tiền Giai Ninh đến kho đặt lương thực ở trong nhà, cô nhỏ giọng nói với Tụ Bảo Bồn: “Giúp tôi lấy đậu xanh lương bì ra.”
“Trời nóng như vậy mà lấy ra hết trong một lần à, lỡ như nó hư thì phải làm thế nào? Trước tiên tôi lấy cho cô hai trăm cái nhé.” Một bọc lương bì xuất hiện một cách vô căn cứ và được đặt lên bàn, dường như cậu cảm thấy mình làm như vậy thì không có dáng vẻ kiêu ngạo, nên Tụ Bảo Bồn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Theo lý mà nói thì tôi không nên dự trữ những thứ này giúp cô, nhưng ai bảo tôi cần cù tiết kiệm lo việc nhà và không thể nhìn nổi sự lãng phí, đây chính là một phẩm chất tốt đẹp.”
Nhớ tới đứa trẻ mập mạp phồng má nghiêm túc dạy bảo mình, Tiền Giai Ninh không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ: “Cậu nói đúng, đây là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp.”
Lấy một túi lương bì ra, Tiền Giai Ninh nhìn Lý Uyển Trân: “Đây là con đã học được ở trong sách dạy nấu ăn vào ngày hôm qua, vốn dĩ con muốn thử xem, nhưng không ngờ thật sự lại có thể nấu thành công.”
Tiền Quốc Thịnh từ trong phòng đi ra, ông tình cờ nghe thấy những lời này, vội vàng khen ngợi một câu: “Tiểu Mễ nhà ba rất thông minh, nhìn lướt qua cái gì cũng có thể hiểu.”
Mặc dù tối hôm qua Lý Uyển Trân đã nghĩ thông suốt, nhưng khi nhìn thấy Tiền Quốc Thịnh, sắc mặt của bà vẫn rất xấu, tật xấu của một người nhân hậu như ông cũng quá khiến người khác tức giận, bà ước gì có thể dùng búa để đánh ông một trận thì mới có thể hả giận.
Nếu tuổi tác của Tiền Quốc Thịnh tăng lên, thì ông sẽ biết suy nghĩ hơn trước kia, ông tự biết mình đã mắc phải sai lầm cũ và khiến Lý Uyển Trân tức giận, bị dọa sợ nên ông cũng không dám nói chuyện với Lý Uyển Trân, ông lặng lẽ rửa dưa leo giúp Tiền Giai Ninh.