[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 39

“Tại sao một người khá thông minh như em lại trở nên ngốc giống như Tiền Quốc Thịnh nhà em rồi.” Có một người tên là Mạnh Thư Mẫn có quan hệ rất tốt với bà tức giận lấy tay đâm thẳng vào trán của bà: “Có phải là Tiền Quốc Thịnh nhà cậu bảo em đừng đi làm đúng không, chị sẽ đi tìm cậu ấy.”

Mạnh Thư Mẫn hùng hổ đi ra ngoài, Lý Uyển Trân vội vàng kéo bà ấy lại: “Chị đừng tìm anh ấy, đây là chủ ý của em, chị Mạnh chị biết em không phải là người hồ đồ mà, nếu em muốn từ chức thì nhất định là em đã có dự định của mình.”

Mạnh Thư Mẫn quay đầu lại nhìn kỹ vào vẻ mặt của Lý Uyển Trân, thấy gương mặt của bà mang theo nụ cười và không hề có dáng vẻ buồn bã, lúc này bà ấy mới bình tĩnh lại, vỗ nhẹ vào tay Lý Uyển Trân, Mạnh Thư Mẫn nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa chị sẽ đến nhà em tìm em, sau đó chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Được.” Lý Uyển Trân liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Chị Mạnh em vẫn chưa nói với chị, Gia Phong vẫn đang ở nhà làm bài tập một mình, em phải nhanh chóng trở về.”

Có rất nhiều tò mò đối với chuyện này nên cũng lôi kéo bà muốn nói chuyện, Lý Uyển Trân nắm chặt bốn ngàn tệ ở trong túi của mình, bà lên tiếng chào hỏi với mọi người, sau đó vội vàng rời đi.

Bởi vì chuẩn bị làm ăn, nên Lý Uyển Trân cũng không để dành tiền, sau khi về nhà bà trực tiếp khóa nó vào trong rương. Tiền Giai Ninh vừa đạp xe ba bánh vừa đẩy cửa sân ra thì nhìn thấy Lý Uyển Trân ra đón, cô lập tức mỉm cười: “Mẹ, mẹ đã làm xong thủ tục rồi sao?”

“Ừm, bây giờ mẹ rảnh rồi.” Lý Uyển Trân rót ly nước sôi cho Tiền Giai Ninh, nhìn thấy khuôn mặt nóng hổi đầy mồ hôi của cô, bà lập tức đau lòng: “Buổi trưa con ở nhà nghỉ ngơi đi, để mẹ đi ra ngoài bán.”

Tiền Giai Ninh lắc đầu nói: “Con phải dẫn mẹ đi hai ngày trước, nếu không thì bọn họ sẽ không biết mẹ.”

Lý Uyển Trân hơi lúng túng, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Không phải là bán đồ ăn sao? Ai đi mà không giống nhau?”

Cho đến lúc Lý Uyển Trân và Tiền Giai Ninh cùng đi ra ngoài bày sạp, lúc này bà mới phát hiện hóa ra thật sự không giống nhau.

Tiền Giai Ninh sẽ chọn nơi bên cạnh khu gia quyến để bày sạp, bình thường ở đây đều là nơi hết sức phồn hoa và náo nhiệt. Theo quan điểm của Lý Uyển Trân, buổi trưa cũng có thể về nhà nấu cơm, vừa đỡ tốn kém lại vừa thực dụng, sẽ có vài người sẵn sàng bỏ tiền ra mua đồ ăn sẵn, nếu không phải là nhìn vào hộp tiền của Tiền Giai Ninh, thì bà thật sự không dám tin một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Sau khi hai người tới đây, Lý Uyển Trân nhìn xung quanh đã có bảy tám xe ba bánh bán đủ loại thức ăn, bà lập tức cảm thấy không chắc chắn: “Lần này hỏng rồi, chúng ta tới trễ rồi, đều tại mẹ là lỡ chuyện, hôm nay chúng ta có thể bán được không?”

Tiền Giai Ninh mỉm cười: “Không muộn, đúng lúc!”

Cô dừng xe ba bánh ở ven đường, sau đó cô dựng bảng hiệu “Sạp hàng thức ăn ngon của Tiền Tiểu Mễ” mà cô đã tìm người làm lên, Lý Uyển Trân khiêng bàn xuống giúp cô, lúc bà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đám người chen chúc vây quanh, bà lập tức bị dọa giật mình.

“Hôm nay Tiền Tiểu Mễ bán đồ ăn gì thế? Là rau trộn sao?” Một người phụ nữ cướp được vị trí phía trước nhất duỗi cổ nhìn Tiền Giai Ninh lấy ra một chậu dưa chuột và cà rốt thái sợi, trên mặt của cô ấy tràn đầy vẻ khen ngợi: “Tiểu Mễ à dưa chuột được cô thái sợi quá đẹp rồi, vừa nhìn lướt qua đã có thể khiến người khác chảy nước miếng.”

Lý Uyển Trân nghe thấy lời này thì không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù dưa chuột được thái sợi có đẹp đến đâu thì chúng vẫn là dưa chuột, còn có thể toát ra mùi thịt sao, cô ấy cũng quá có năng lực khen ngợi rồi.
Bình Luận (0)
Comment