[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 44

Cắn một miếng dưa hấu mát lạnh ngọt lành, Tiền Giai Ninh nhồm nhoàm nói: “Lần sau mẹ cứ gọi con đi á, không cần chờ đâu.”

“Việc học quan trọng hơn.” Lý Uyển Trân cười chờ Tiền Giai Ninh gặm dưa hấu xong, bà đưa khăn ướt cho cô lau tay rồi mới hỏi: “Chuyện hợp tác kinh doanh mà con nói là cái gì thế?”

Tiền Giai Ninh đỏ mặt cười nói: “Không giấu gì mẹ, lần này con ra ngoài bày quán không phải chỉ là hứng thú nhất thời, do con muốn tích cóp tiền nên mới ra quyết định, cho nên tiền bán hàng của con không thể trợ cấp cho nhà mình được, bây giờ cũng vậy sau này cũng thế.”

Lý Uyển Trân nhìn Tiền Giai Ninh, trên mặt bà không có quá nhiều bất ngờ: “Tiền con kiếm được là của con, mẹ lấy làm gì chứ, còn tiền bày quán sau này mẹ kiếm được mẹ cũng sẽ đưa cho con một nửa, dù sao thì những người đó đến vì món con làm, số tiền còn lại đã đủ nhà ta dùng rồi. Nhưng mà…”

Lý Uyển Trân chuyển lời, vẻ mặt bà nghiêm túc hơn: “Nhưng tiền đưa cho con thì con phải cất kỹ, không được đưa cho mấy người lạ ở ngoài đâu đấy.”

Đương nhiên Tiền Giai Ninh biết ý tứ trong lời của Lý Uyển Trân, cô nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm đi ạ, con biết cái gì quan trọng hơn mà.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Uyển Trân chỉ nhắc đến chứ không định đi sâu vào đề tài này, ngược lại bà lại nói đến chuyện khai trương cửa hàng: “Mẹ cảm thấy ý tưởng sữa chữa nhà kho thành quán cơm của con không tốt lắm, chỗ đó vừa nhỏ mà tiền sữa chữa cũng không ít, tính lại sẽ thấy không có lời. Đúng lúc nhà mẹ đẻ dì Trương ở bên cạnh nói muốn bán nhà để đến nhà con trai ở tỉnh thành ở, mẹ định sẽ mua lại căn nhà kia, con dọn dẹp một chút là có thể dùng. Cho dù sau này có không mở cửa hàng thì hai căn hộ gần nhau này có thể chia cho con với em trai con mỗi người một căn, tiện đường chăm sóc lẫn nhau.”

“Mẹ nghĩ xa quá rồi.” Tiền Giai Ninh cười, nhưng trong đầu cô lại nhớ đến kiểu nhà hàng tại nhà nổi tiếng của thế hệ sau, không ít quán đều mở trong một cái sân nhỏ như này: “Vậy được, coi như con vay tiền mẹ mua nhà, chờ con kiếm được tiền lời rồi con sẽ trả cho mẹ.”

“Trả gì mà trả, đến lúc đó căn hộ kia viết thẳng tên con lên, coi như cho con một cái nhà trước.” Lý Uyển Trân xoa tóc Tiền Giai Ninh, bà trìu mến nói: “Chỉ cần con học tập thật tốt rồi thi vào trường đại học tốt, đừng có qua lại với con trai lung tung là được.”

Trong lòng Tiền Giai Ninh thấy ấm áp, vành mắt cũng hơi đỏ lên: “Mẹ yên tâm, sẽ không vậy nữa đâu.”

Đều là hàng xóm quen biết nhiều năm, mà trong tay Lý Uyển Trân có tiền mặt nên chưa đến hai ngày đã làm thủ tục xong xuôi, dì Trương cầm tiền rồi đi theo con trai luôn, bà ấy đưa chìa khoá cho Tiền Giai Ninh.

Bởi vì nhà mẹ đẻ dì Trương không có dựng mấy căn nhà kho nhỏ nên trông rộng rãi hơn nhiều, năm kia con trai dì Trương kiếm được tiền mang về lát gạch cho sân, lại trông thêm chút hoa cỏ, nhìn qua có cảm giác thanh tao tĩnh lặng.

Bố cục căn nhà không khác nhà họ Tiền lắm, phía đông có hai căn phòng ngủ, ở giữa có một phòng khách nhỏ với WC cả phòng bếp, phía tây lại có một gian nhà khác, nếu muốn làm quán ăn thì sẽ có rất nhiều chỗ cần phải sửa lại.

Tiền Giai Ninh về đến nhà viết viết vẽ vẽ trên giấy, cô định sẽ chia căn nhà kia thành hai, hai căn phòng ngủ liền nhau ở phía đông sẽ cải tạo thành phòng bếp, mấy phòng khác sẽ tạo thành đại sảnh, còn nhà vệ sinh thì sẽ xây trong sân, dù sao có ống dẫn nước nên không sợ sẽ có mùi hôi bay ra.
Bình Luận (0)
Comment