Lúc này Châu Ngạn lại yên lặng, anh ta không nói gì chỉ nhìn Tô Nam, đôi mắt đỏ bừng tràn ngập khó hiểu và giãy dụa.Anh ta không muốn nhìn thấy Nam Nam đau khổ như vậy, chỉ là kết quả này khiến Châu Ngạn không thể nào chấp nhận được, anh ta không thể chấp nhận được việc trở thành người không liên quan đến Tô Nam.Đó là Tô Nam, là người anh ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa lại là cô gái mà anh ta muốn ở cạnh cả đời.Nếu không phải vì yêu cô, anh ta đã không kiên trì năm năm, rõ ràng đã có được, anh ta không nghĩ đến việc sẽ mất đi.“Chúng ta thử lại có được không?” Châu Ngạn đỏ mắt cầu xin: “Chúng ta mới kết hôn chưa đến một năm… Anh còn rất nhiều kế hoạch cho tương lai, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, cũng sẽ đồng ý hết yêu cầu của em, để người khác hâm mộ em.”Châu Ngạn luôn là một người khí phách, tràn đầy tự tin, dù là bình thường dỗ dành cô cũng không hề để lộ biểu cảm hèn mọn như vậy.
Nếu là ngày xưa thấy anh ta như vậy, Tô Nam thật sự sẽ đau lòng chết.Nhưng Tô Nam đã không còn là cô gái trẻ tuổi ngày xưa nữa, cô cảm thấy mình bây giờ “ý chí sắt đá”:“Châu Ngạn, một cuộc hôn nhân không có tình cảm, thật sự không cần tiếp tục thử nữa.
Em không muốn lãng phí thời gian vào việc không cần thiết.
Châu Ngạn, mong là anh có thể hiểu được em, ủng hộ quyết định của em.”“Anh không thể hiểu, cũng không thể ủng hộ.” Châu Ngạn bỗng cắn răng nói, sau đó hai mắt đỏ bừng: “Có vấn đề gì em cứ nói với anh, anh sẽ sửa.
Hôn nhân cần phải tiếp xúc lâu dài, chúng ta có thể cùng nhau hàn gắn.
Em không cho anh cơ hội mà đã đòi ly hôn với anh, em có công bằng với anh không?”Tô Nam cũng tức giận.Gì mà không cho cơ hội, đã tiếp xúc cả đời vẫn không được, còn gì mà hàn gắn?Nhưng mà tên này lại không biết những chuyện mà cô đã trải qua.Cô có nói nhiều hơn nữa cũng không có cách nào khiến anh ta hiểu.“Anh thay đổi có tác dụng à, anh có thể thay đổi hết mọi người bên cạnh anh không? Anh đừng tự lừa mình dối người nữa có được không?”Cô tức giận nhìn Châu Ngạn: “Được, em cũng không cần anh hiểu, anh chỉ cần phối hợp là được, cuộc hôn nhân này phải chấm dứt.”Cô đã nghĩ muốn chia tay trong êm đẹp, nhưng sao lại khó như vậy chứ?“Nếu thật sự không được vậy ra tòa đi, để tòa án phán quyết.”Vừa nói xong, bả vai đã bị Châu Ngạn siết đau.Tô Nam đau cắn răng: “Đau.”Châu Ngạn nhanh chóng buông cô ra, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.Anh ta không nhờ rằng có một ngày Tô Nam lại tuyệt tình với anh ta như vậy.
Thà ra tòa cũng muốn ly hôn với anh ta.
Quyết tâm ly hôn của cô kiên định như vậy, nóng lòng không chờ nổi.
Tình cảm của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?Tô Nam đẩy tay anh ta xuống, bình tĩnh nhìn anh ta.Hai người mở to mắt nhìn nhau, không ai muốn nhường ai.Cụ ông tuần tra công viên cầm đèn pin soi hai người: “Làm gì vậy, đã trễ vậy còn chưa về? Vợ chồng trẻ cãi nhau cũng đừng ra ngoài cãi, về nhà đóng cửa bảo nhau.”Hai người hơi ngạc nhiên, Tô Nam nhấp môi nhìn sang bên cạnh, Châu Ngạn nói: “Vậy đi về thôi.”Sau đó kéo tay Tô Nam đi ra ngoài.Tô Nam cũng không tránh, cũng không muốn chuyện này cứ kết thúc như vậy, cần phải có một kết quả: “Dù sao anh cũng nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi.
Dù thế nào em cũng không thay đổi suy nghĩ của mình, nhất định phải ly hôn.
Chúng ta cùng giữ chút thể diện đi, đừng quá ầm ĩ khó coi, đừng để sau này nhớ lại lại cảm thấy khó chịu.”Châu Ngạn mấp máy môi không nói gì, một lát sau mới trả lời: “Cho anh chút thời gian suy nghĩ, anh không nhẫn tâm được như em.”Tô Nam nghĩ anh ta cũng không trải qua những chuyện đó, lúc này đời trước tình cảm của cô và Châu Ngạn vẫn còn rất tốt.“Vậy anh suy nghĩ hai ngày đi, chỉ hai ngày, nếu không em sẽ nói chuyện với cha mẹ anh.” Nếu không phải vì không muốn nói chuyện với người nhà họ Châu, cô thật sự định nói thẳng mọi chuyện.Châu Ngạn cầm cổ tay cô..