Mạnh Thần Hạo không kìm chế mà mỉm cười với cô: "Có thể thấy em còn hiểu giáo dục trẻ nhỏ như thế nào hơn cả thầy Tề."Không thể ngờ được anh có thể khen cô như vậy, Ninh Vân Tịch vội nhấc ngón tay xua xua tay từ chối.
Dù nói thế nào đi nữa, thầy Tề vẫn là giáo viên hướng dẫn của cô.Mạnh Thần Hạo nhìn cô bằng một ánh mắt trầm tư.
Vì thời điểm anh đến trường đều có thể nhìn ra được, đối với hai đứa em ngày đầu đến trường đã bỏ tiết của anh, thầy Tề hay các thầy cô khác trong trường đều đưa ra một kết luận giống nhau, đều cho rằng bọn chúng là những học sinh không còn cách nào để dạy bảo nữa.
Nhưng chỉ có cô, chưa từng cho rằng em trai em gái của anh có vấn đề, hay là những đứa trẻ hư hỏng trong mắt của thầy cô và hàng xóm xung quanh.Rốt cuộc ai đúng ai sai, hiện tại đều không dễ dàng khẳng định, nhưng bản thân là anh cả, là người nhà của hai đứa em này, sao có thể hy vọng nhìn thấy giáo viên quy chụp, bỏ rơi chúng được.Thảo nào, Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ lại quấn quýt cô như vậy.Thực ra Ninh Vân Tịch không hề ưu ái đặc biệt với bất cứ đứa trẻ nào, cô chỉ biết rằng, năm đó giáo viên chủ nhiệm khi cô học tiểu học, cũng chính là người thầy dạy vỡ lòng cho cô, ân sư của cô, chưa từng bỏ rơi bất cứ một học sinh nào trong lớp.
Vì lẽ đó, cô cũng muốn noi gương theo ân sư của mình, đương nhiên trước hết cô phải làm được như ân sư."Cô giáo trước đây của em, cô ấy rất xinh đẹp, thường mặc váy liền thân cũng rất đẹp, sống trong một căn nhà gỗ nhỏ.
Lúc đó em bị bệnh nên phải ở nhà, cô ấy đến tận nhà để thăm em, hoàn cảnh gia đình em lúc đó, đến cái nhà vệ sinh cũng chẳng có, ba mẹ em cũng không ở nhà, cũng không ngó ngàng gì đến.
Em cũng không nhớ rõ cho lắm.
Cô ấy xinh đẹp như thế, nhưng không hề chê bai ghét bỏ em, giống như thiên sứ giáng trần giữa nhà em vậy, sờ sờ trán em, lau mồ hôi, rồi giảng bài cho em."Ninh Vân Tịch cũng không hiểu tại sao lại tâm sự những lời từ tận đáy lòng với anh, những ký ức tốt đẹp, quý báu nhất trong cuộc đời của cô.Có thể là vì muốn dùng câu chuyện của bản thân để nói với anh, cũng có thể vì một lí do gì khác.
Dù sao khi cảm nhận được đôi mắt đen láy của anh đang lặng lẽ lắng nghe những lời tâm sự của cô, Ninh Vân Tịch không hiểu sao lại có chút xấu hổ.
Không ngờ rằng, anh lại đột nhiên tiếp lời của cô: “Em cũng giống thiên sứ giáng trần trong nhà chúng tôi đó thôi.""Không, em không phải..." Ninh Vân Tịch vội vàng xua tay.Mạnh Thần Hạo không nhịn được mà cười.Khi anh cười, sẽ để lộ ra một hàm răng trắng đều, hai lúm đồng tiền in sâu bên khoé miệng, thật khiến người khác mê mẩn.
Cũng dễ nảy ra ý nghĩ trồng cây si.Ninh Vân Tịch cũng có đôi chút sửng sốt, quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiến về phía hai đứa trẻ để chuẩn bị dạy kèm cho chúng.Hai đôi mắt của Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ cứ như thể dán chặt trên khuôn mặt mỉm cười của cô, hiếu kỳ mà chớp chớp mắt: "Sao mặt của cô giáo lại đỏ thế nhỉ?""Anh đi mua chút thức ăn cho bữa tối, hôm nay mọi người muốn ăn gì?" Mạnh Thần Hạo ho nhẹ một tiếng cất giọng hỏi."Em muốn ăn.." Mạnh Thần Chanh vừa định giơ tay nhỏ lên thì lại bị anh Tư kéo xuống."Đồ ngốc, anh cả là đang hỏi cô Ninh mà!" Mạnh Thần Tuấn nói với em gái.Nhưng lúc này Ninh Vân Tịch đã cúi đầu xuống hỏi hai đứa trẻ: "Các em tối nay muốn ăn món gì?""Cô giáo ăn gì thì bọn em ăn đó ạ." Mạnh Thần Tuấn nghiêm túc đáp lại trong khi tay vẫn còn bịt lấy miệng của em gái.Ninh Vân Tịch vừa định nói, Mạnh Thần Hạo từ phía bên kia đã bước qua hỏi cô: “Em muốn ăn gì, hôm nay anh em tôi đều nghe theo em.""Như thế không tốt đâu.""Sao lại không tốt? Tối qua em mời chúng tôi, tôi cũng có thể nói không tốt hay sao?".