Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 39


Giám đốc ho khan một tiếng, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?“Giám đốc, khách hàng này mắng tiểu Lưu khóc.

” Người bán hàng đánh đòn phủ đầu, chỉ vào Lý Lưu Trụ nói.

Người xem náo nhiệt vây quanh quầy bán kẹo chật như nêm cối, ồn ào thảo phạt Lý Lưu Trụ.

“Cậu là đàn ông, bắt nạt một cô gái như vậy, có biết xấu hổ không?”“Chàng trai, làm người phải phúc hậu, người ta là con gái trẻ, cậu là con trai nên nhường nhịn.

”“Xem người bán hàng khóc thương tâm biết mấy, chắc chắn bị bắt nạt rồi.

”Lý Lưu Trụ với dáng người cao lớn, hooàn toàn che kín Lưu Đại Ngân, giám đốc thấy là đàn ông bắt nạt phụ nữ, giọng nói lập tức trở nên nghiêm khắc, sa sầm mặt hỏi: “Là thế này sao?”Lưu Đại Ngân chui ra từ sau lưng con trai: “Giám đốc, người bán hàng ở Cung Tiêu Xã các anh thú vị thật đấy, người bán mắng người mua còn không cho người mua mắng lại.

”Sau đó bà ấy lại nói với người bán hàng đang khóc như hoa lê dưới mưa: “Cô mắng tôi trước tôi không khóc.

Tôi mắng cô, cô lại khóc.


Dựa theo ý của vị đồng nghiệp này, cãi nhau không quan tâm đúng sai, ai khóc người đó chính là người bị bắt nạt đúng không? Vậy vừa rồi cô cũng mắng tôi, để tôi khóc hai tiếng, đảm bảo khóc lớn tiếng hơn cô, nước mắt nhiều hơn cô, đáng thương nhiều hơn cô.

”Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, người bán hàng kia thấy khóc cũng không phải, không khóc cũng không phải, chỉ có thể chôn mặt vào vai đồng nghiệp đang an ủi cô ta.

“Giám đốc này, chúng tôi từ nông thôn đến, nghe nói đồ trong Cung Tiêu Xã các anh tốt, mới cố ý tới mua một chút mang về cho người lớn trẻ con trong nhà nếm thử.

Bây giờ đồ chưa mua được, ngược lại khiến chúng tôi ôm một bụng tức mang về sao?”Lưu Đại Ngân nói với giám đốc xong, lại nói với người bán hàng kia: “Cô là người bán hàng, giới thiệu giá cả hàng hóa cho chúng tôi không phải bản chức sao? Lãnh đạo quốc gia đã nói, đối với công việc phải nghiêm túc nhiệt tình, chẳng qua tôi chỉ hỏi thêm giá cả vài loại kẹo thôi, sao có thể mắng chửi người như vậy? Các cô là nhân viên Cung Tiêu Xã tỉnh thành đấy, tư tưởng giác ngộ này ngay cả nông dân chúng tôi cũng không bằng.

”“Có phải mấy chữ trước cửa Cung Tiêu Xã các anh viết “Vì dân phục vụ” hay không? Giám đốc, tôi hỏi anh một câu, người bán hàng chỗ anh phục vụ nhân dân thế nào? Chỉ vì khách hàng hỏi giá thêm vài câu, đã chê phiền mắng chửi người ta, khách hàng mắng lại thì khóc, còn khóc vô cùng ấm ức, đây chính là “Vì dân phục vụ” của các anh?”Lưu Đại Ngân không học nhiều, nhưng Cung Tiêu Xã trên huyện và trên thị trấn đều viết mấy chữ tương tự, trước đây Lưu Đại Ngân thấy kỳ lạ từng hỏi người qua đường, mới hiểu được nghĩa của mấy từ “Vì dân phục vụ” đó.

Là câu lãnh đạo quốc gia viếc, ý muốn tất cả nhân dân Cung Tiêu Xã đều phải hết lòng phục vụ nhân dân.

Nghe nhân viên báo cáo có người cãi nhau với Tiểu Lưu, vốn dĩ giám đốc không hề để tâm, đợi khi nhìn thấy rõ hai khách hàng làm loạn kia, lại càng coi thường đối phương.

Khả năng hai người kia là mẹ con, nhìn cách ăn mặc, ngôn hành cử chỉ là biết, bọn họ từ nông thôn đến.

Trong nhận thức của giám đốc, người nhà quê bình thường đều không có kiến thức, chỉ cần mình nói vài câu nhún nhường, là hai người kia có thể cảm động không tìm ra đông tây nam bắc rồi.

Chuyện cãi nhau cũng sẽ trôi qua như vậy.

Nhưng thật sự không ngờ, người phụ nữ trung niên nhìn qua có vẻ không có kiến thức kia lại biết ăn nói như vậy, sau một phen thao thao bất tuyệt, không chỉ áp cho Tiểu Lưu vấn đề thái độ trong công việc, còn bới móc tư tưởng giác ngộ của toàn bộ Cung Tiêu Xã bọn họ.

Nếu xử lý không tốt, ngay cả hắn cũng bị liên lụy theo.

Giám đốc Cung Tiêu Xã không khỏi oán trách tiểu Lưu, ngày thường thái độ trong công việc không nghiêm túc còn chưa nói, với khách hàng từ nông thôn đến chưa bao giờ nở nụ cười thân thiện, bây giờ hay rồi, đá phải ván sắt.

“Chị gái này, chị xem nhiều khách hàng vây quanh như vậy, chúng ta tìm chỗ khác giải quyết vấn đề được chứ?”Lưu Đại Ngân đứng yên bất động: “Tới chỗ khác làm gì? Phòng làm việc của anh có kẹo bán sao? Chúng tôi tới để mua kẹo, phòng làm việc của anh không có kẹo bán, chúng tôi tới chỗ đó làm gì?”Giám đốc cười làm lành: “Vậy được, ngài nếu mua kẹo sao? Muốn mua loại nào? Tiểu Lưu, cô còn không mau giới thiệu về các loại kẹo có trong trung tâm bách hóa chúng ta cho chị gái này.

”Tiểu Lưu ấm ức nói: “Tôi đã giới thiệu một lần rồi.


”Lưu Đại Ngân cười như không cười: “Tôi chưa nghe rõ, cô biết đấy, con người mà, lớn tuổi rồi tai không tốt lắm.

”Người bán hàng lại lần nữa bị chọc tức không nhẹ: “Bà, bà……”Lưu Đại Ngân không hề để ý đến cô ta, mặt nhìn về phía giám đốc: “Hình như nhân viên chỗ anh không sẵn lòng lắm?”Giám đốc xụ mặt, răn dạy tiểu Lưu: “Vì dân phục vụ là chức trách của chúng ta, cô còn không mau giới thiệu.

”Tiểu Lưu đành phải giới thiệu lại lần nữa tên từng loại kẹo và giá cả mỗi loại.

Đám người vây xem thấy náo nhiệt đã hết, lục tục giải tán.

Suốt cả quá trình, Lưu Đại Ngân đều cười tủm tỉm lắng nghe, không hề nhìn ra dáng vẻ đanh đá vừa cãi nhau với tiểu Lưu chút nào.

Ngược lại Lý Lưu Trụ đứng sau lưng bà ấy, suốt cả quá trình đều căng thẳng.

Đợi Tiểu Lưu giới thiệu xong, Lưu Đại Ngân móc ra túi vải bố từ trong người, mở ra từng tầng từng tầng một, lấy ra hai tờ phiếu đường màu lam.

“Tôi muốn nửa cân đường đỏ.

”Đưa qua còn kèm theo tám mao tiền.

Phiếu đường này là Cung Tiêu Xã huyện khen thưởng cho nhà Lý Tam cùng thôn vì bán trứng gà cho Cung Tiêu Xã.


Lưu Đại Ngân bỏ ra năm mao tiền mua lại.

Một tờ phiếu như vậy, gần như bằng với giá đường đỏ.

Khi cháu trai xuất viện, bác sĩ nói, phải cho đứa trẻ ăn đồ ăn có dinh dưỡng.

Trước kia nhà nghèo, một tháng cũng không có nổi một quả trứng gà cho thằng bé ăn, bây giờ cuối cùng trong nhà cũng dư dả, có thể cho thằng bé ăn ngon hơn rồi.

Cháo trứng đường đỏ là món ăn có dinh dưỡng nhất hiện tại Lý Đại Ngân có thể làm ra, cũng là món ăn nhà bọn họ có thể gánh vác.

Tiểu Lưu cúi đầu đóng gói đường đỏ cho Lý Đại Ngân, suốt cả quá trình đều không ngẩng đầu.

Ra khỏi Cung Tiêu Xã, Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, chúng ta đi đâu bây giờ?”Lưu Đại Ngân: “Về cửa xưởng thêu chờ.

”.

Bình Luận (0)
Comment