Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 4


Giang Văn Chung có biết sức khỏe Khai Lâm không tốt, cần phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết nhà họ Lý ăn mặc cần kiệm, tích cóp tiền phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết hai vợ chồng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân phải chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho cháu trai nhỏ không?Anh ta cũng biết.Nếu đều biết, vậy khi Giang An Ni đưa tiền cho anh ta, chẳng lẽ anh ta không rõ số tiền ấy dùng làm gì sao?Đương nhiên anh ta biết rồi, chẳng qua giữa tiền đồ của mình và tính mạng của cháu ngoại, anh ta lựa chọn bản thân mà thôi.Càng đáng giận hơn là, trong quyển sách kia viết, vốn dĩ học phí của Giang Văn Chung đã gần đủ rồi, chẳng qua là anh ta thi đỗ đại học, trong huyện có khen thưởng cho anh ta một tờ phiếu công nghiệp, anh ta muốn mua một chiếc đồng hồ, nên mới nói dối chị gái là học phí chưa đủ.Vì vậy Giang An Ni mới đưa tiền phẫu thuật của con trai cho anh ta.Đến hiện tại, Lưu Đại Ngân vẫn nhớ rõ, trong sách viết thế này: Tàu hỏa kêu loảng xoảng loảng xoảng, lúc này đã là đêm khuya, Giang Văn Chung lại không buồn ngủ chút nào, lần đầu tiên trong túi anh ta có nhiều tiền như vậy, dù nộp học phí xong vẫn có thể dư lại vài trăm.Phải tiêu xài số tiền này thế nào nhỉ?Đồng hồ bắt buộc phải mua, quần áo thể diện cũng phải mua một bộ.Mua thêm một đôi giày da mới nữa, tuy rằng giày vải trên chân là giày mới, nhưng đã lỗi mốt rồi, không xứng với thân phận sinh viên của anh ta.Vì thứ gọi là “Thể diện”, anh ta có thể lừa đi tiền phẫu thuật của cháu ngoại mình.Chính là một kẻ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.Trông cậy anh ta có thể chủ động trả tiền, thà trông cậy tiền từ trên trời rơi trúng mặt còn hơn.“Anh Ba, dù sao bọn họ cũng là người thân của em, em không sao, anh…”Giang Văn Chung còn chưa nói hết lời, Lưu Đại Ngân đã bước lên trước một bước, túm lấy tay áo anh ta, cao giọng hô lên: “Văn Chung, bác van cháu, cháu trả lại tiền mình ăn trộm cho bác đi, đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm đó! Là tiền cứu mạng Khai Lâm đó!”Giọng Lưu Đại Ngân to lớn vang dội, còn cố ý gào lên, suýt chút nữa nóc nhà cũng bật ngửa.Giang Văn Chung và Cao Thành gần bà ấy nhất đứng mũi chịu sào, lỗ tai kêu ong ong.Giang Văn Chung sửng sốt.Sao bà ta dám nói mình “Ăn trộm”?“Văn Chung, bác biết nhà cháu nghèo, không có tiền nộp học phí, nhưng cháu không thể trộm tiền của nhà bác như vậy… Đó là tiền phẫu thuật cho Khai Lâm, là tiền cứu mạng thằng bé…” Nước mắt Lưu Đại Ngân rơi xuống ào ào.Nghĩ đến cháu trai đáng yêu của mình gặp phải kết cục như quyển sách kia viết, vì bệnh tình nặng thêm không có tiền giải phẫu khiến thằng bé chết non, trái tim Lưu Đại Ngân lập tức đau như dao cắt, nước mắt cũng không ngăn được cứ thế tuôn rơi.Từ khi Lưu Đại Ngân kéo tay áo Giang Văn Chung, Lý Liên Hoa đã hiểu ý của mẹ mình, chị ấy cũng túm lấy một ống tay áo khác của Giang Văn Chung, khóc lớn: “Văn chung, chị biết em chỉ nhất thời hồ đồ, quá muốn vào đại học mới phạm sai lầm, em trả lại tiền cho nhà chị đi, đó là tiền phẫu thuật của khai lâm mà.”Lý Liên Hoa là con gái thứ hai của Lưu Đại Ngân, tính tình đanh đá giống bà ấy.


Lần này lên tỉnh thành, Lưu Đại Ngân cố ý gọi đi cùng.Người xung quanh đều sửng sốt, ruốt cuộc ân oán giữa Giang Văn Chung và ba người nhà họ Lý là thế nào?Sao lại biến thành Giang Văn Chung trộm tiền của bọn họ rồi?Nhất thời sinh viên vây xem đều không hiểu nổi.Cao Thành thấy ba người kia định hắt nước bẩn lên người Lão Ngũ, lập tức nổi giận.

Giang Văn Chung hợp mắt anh ta, anh ta không tin người tính tình tốt như Lão Ngũ lại làm ra chuyện như vậy.“Các người có chứng cứ gì chứng minh Lão Ngũ trộm tiền không? Nếu các người còn tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi sẽ báo cảnh sát thay Văn Chung.”“Chúng tôi nói hươu nói vượn? Giang Văn Chung, cậu có lương tâm không thế? Mẹ cậu không làm nổi việc nhà nông, kiếm không được bao nhiêu công điểm, cậu với mẹ cậu sống dựa vào ai? Học phí ba năm cấp ba của cậu do ai trả thay? Vì không có tiền, năm đầu tiên em trai tôi còn đi bán máu nộp học phí chao cậu.

Nhưng cậu báo đáp nhà họ Lý chúng tôi thế nào? Cậu trộm mất tiền phẫu thuật của Khai Lâm! Giang Văn Chung, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à? Khai Lâm chính là cháu ngoại ruột của cậu đó!” Lý Liên Hoa kéo tay Giang Văn Chung, khóc lóc hô to.Em trai, em trai cái gì? Còn cả cháu ngoại… Sao không giống lời Giang Văn Chung nói?Hai người này không phải bác trai bác gái của Giang Văn Chung à? Em trai chắc là em họ nhỉ?Đồng học vây xem vểnh tai lên, muốn nghe rõ ràng.“Cháu không trộm tiền nhà hai bác, hai bác đừng bôi nhọ cháu.” Giang Văn Chung lui về phía sau một bước, rút tayra khỏi tay Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa.Trên mặt anh ta mang theo tức giận, ngực lên xuống phập phồng.Lưu Đại Ngân chống eo, hô to: “Được, vậy cậu nói xem, cậu lấy đâu ra tiền học phí, là ai cho cậu? Nếu nói ra được, tôi sẽ dập đầu tạ tội.”Giang Văn Chung lại lui về phía sau hai bước thêm lần nữa, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng.Cao Thành thấy sắc mặt anh ta không tốt, tưởng anh ta bị thái độ của Lưu Đại Ngân dọa sợ: “Văn Chung, cậu không phải sợ, tôi chống lưng cho cậu.


Cậu lấy đâu ra học phí, cứ nói với bọn họ.”Giang Văn Chung cúi đầu né tránh ánh mắt Lưu Đại Ngân: “Học phí… Học phí là cô ruột cho cháu.”“Câu nói dối.” Lưu Đại Ngân tiếp tục hô to: “Dượng cậu ngã xe đạp, phải phẫu thuật trong bệnh viện huyện, nhà bọn họ lấy đâu ra tiền cho cậu?”Cao Thành trợn mắt khinh bỉ: “Sao hả? Bà hỏi cô của Văn Chung rồi à, sao biết nhà người ta phẫu thuật xong không còn tiền nữa? Biết đâu nhà người ta vẫn còn tiền thì sao? Bà dám khẳng định trong nhà người ta không có tiền cho cháu trai nộp học phí không?”Lưu Đại Ngân cười mỉa một tiếng: “Trước khi tới đúng là tôi đã hỏi rồi, cô cậu ta nói, có cho cậu ta tiền, nhưng chỉ cho mười đồng.


Học phí của cậu tận mấy trăm, số tiền dư lại làm sao gom đủ?”Đương nhiên là Lưu Đại Ngân không đi hỏi cô của Giang Văn Chung rồi, sở dĩ bà ấy biết điều này, vì trên quyển sách kia có viết.Thấy cô của Giang Văn Chung chỉ mang mười đồng đến, mẹ Giang vô cùng bất mãn, cũng lải nhải với Giang An Ni rất lâu..

Bình Luận (0)
Comment