Canh trứng gà có thơm ngon đến đâu cô cũng không muốn ăn, bởi vì trứng gà luộc không bóc vỏ không biết được coi là nguyên vật liệu gì, cô phục chế không mất sức, mấy ngày nay đã lấp đầy bụng, cô ăn trứng gà nhiều đến mức sắp buồn nôn, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi là cảm thấy như mùi cứt gà.
"Cô ơi, có thể uống canh trứng gà chưa?" Ánh mắt của Tô Vũ Thần cứ dán vào hai chiếc bát để trên nóc tủ.
"Uống đi.
" Tô Cẩm Tú uống một hớp nước trà, rồi mới đứng dậy lấy hai bát canh cho hai đứa cháu.
Canh trứng gà vô cùng thơm, hai đứa trẻ vùi đầu vào bát mà uống.
Nhìn hai đứa ăn, Tô Cẩm Tú lại hỏi:"Buổi trưa các con thường hay ăn gì?""Hâm lại cháo trong nồi, sáng sớm nay mẹ cháu đã nấu rồi.
" Nhờ canh trứng gà mà hai đứa cháu lập tức thân thiết với Tô Cẩm Tú.
Tô Vũ Tinh dẫn Tô Cẩm Tú vào phòng bếp:"Trong lọ còn có dưa muối, trong vỉ còn có ổ bánh ngô.
"Nói xong, nó còn thêm một câu: "Hâm lại là được.
"Tô Cẩm Tú nhấc nắp nồi lên liếc nhìn vào, hâm cơm nóng không phải việc gì khó, thêm chút nước nóng xuống dưới vỉ hấp, sau đó nhóm lửa lên là được, nhưng mà! "Tinh Tinh này, cháu biết nhóm lò không?""Biết ạ.
" Tô Vũ Tinh không phải là đứa suy nghĩ sâu xa, lập tức cầm kìm gắp than khơi lại lò một lần nữa:"Bếp lò vẫn luôn được ủ, lúc nào dùng chỉ thông một chút là được.
""Ha ha, cô ở trong thôn đều dùng nồi lớn.
" Tô Cẩm Tú cứu vãn tôn nghiêm cho mình.
Được Tô Vũ Tinh giúp đỡ, Tô Cẩm Tú bận rộn hâm lại bữa trưa.
Đợi cô mang bữa trưa vào phòng, đã thấy chiếc bát không bên cạnh gối đầu, hiển nhiên Dương Quế Hoa đã uống hết canh trứng gà.
Thấy Dương Quế Hoa ăn cơm trưa cũng không nói gì, lúc này Tô Cẩm Tú mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm trưa xong, đã đến thời khắc để Tô Cẩm Tú biểu diễn!Nên làm thế nào mới nhận được sự "thiên vị" của Dương Quế Hoa và Tô Đại Hải đây?Chính là phải hiếu thảo và cần cù.
Chưa nói đến chuyện hiếu thảo, chỉ cần cù thôi, Tô Cẩm Tú không muốn cần cù ở trong tối, phải khiến người ta liếc mắt đã nhìn thấy công lao của cô mới được.
Cho nên cô quyết định đi dọn dẹp vệ sinh!Đầu tiên là quét sân đổ rác, sau đó là quét nhà, rửa sân.
Tô Cẩm Tú lau mồ hôi trán, mặc dù mệt, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi làm.
Vừa làm, cô vừa động viên bản thân: "Khổ hay không khổ phải nghĩ đến tương lai lâu dài, hôm nay cực khổ là để mai sau được thoải mái, tất cả đều vì công việc, cố gắng lên!".