Sau khi lãnh đạo thị sát xong, Đồng Nghiên vào phòng xưởng trưởng, cô đứng bên ngoài gõ cửa.Kẽo kẹt! Đường Vĩ thò đầu ra xem thử, thấy người tới là Đồng Nghiên hắn liền nở nụ cười niềm nở.“Đồng Nghiên, tìm ba anh có việc gì à?”“Ừ.” Đồng Nghiên lên tiếng.“Đúng lúc ba anh cũng có việc tìm em.” Đường Vĩ tránh đường sang một bên, nhìn Đường xưởng trưởng phía sau nói: “Ba, Đồng Nghiên tới rồi.”Đường xưởng trưởng là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Ông mặc áo sơ mi xám tro với quần tây, khi cười tươi mặt mũi hiền hậu.Đồng Nghiên nhớ tới kiếp trước nên biết người đàn ông này không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
Ông không chỉ trục lợi trung gian bỏ vào túi riêng, mà còn nuôi tình nhân bên ngoài.
Người tình nhân đó sinh cho ông một đứa con.
Nhưng ông không dám nói rõ với người vợ trong nhà, dù sao nhờ mẹ Đường Vĩ ông mới có được ngày hôm nay.Kiếp trước cô gả cho Đường Vĩ, mẹ Đường Vĩ tra tấn cô đủ kiểu, người đàn ông này ngày nào cũng híp mắt nhìn cô, nếu không phải sau này nhà xưởng xuống dốc, chuyện ông nuôi tình nhân bị mẹ Đường Vĩ phát hiện, hai người như hai con chó cắn xé trông rất khó coi, chỉ sợ cô không sống dễ chịu được.“Đồng Nghiên lại đây, cháu mau ngồi đi.” Đường xưởng trưởng nhìn Đồng Nghiên cười, nói: “Bác cũng đang muốn tìm cháu, cháu liền tới đây.”“Xưởng trưởng, cháu tìm bác là muốn…” Đồng Nghiên còn chưa nói xong, Đường xưởng trưởng ngắt ngang lời cô.“Cháu đừng nói trước, cứ để bác nói trước cho.” Đường xưởng trưởng cười ôn hòa: “Đồng Nghiên à, lúc nãy lãnh đạo đến thị sát cháu chắc biết nhỉ?”“Dạ.” Vậy thì sao?Đồng Nghiên không thay đổi sắc mặt.Kiếp trước cô không bắt đầu làm ở đây sớm như thế này, vậy nên không xuất hiện chuyện ngày hôm nay.
Cô cũng không biết sẽ có hiệu ứng cánh bướm.“Là thế này, lãnh đạo tới thị sát, hỏi coi công nhân tiến tiến.
Bác cố ý nhắc tới cháu, nhưng khi bọn họ gặp cháu thấy tinh thần cháu không tốt, còn có chút do dự.
Bác nói cháu mới khỏi bệnh nặng, tinh thần khó tránh hơi kém..