Chuyện này là sao? Cô chưa chết à? Đây có phải là một giấc mơ không?“Nghiên Nghiên” Người phụ nữ sờ trán cô, nói: “Cũng may là hết sốt rồi.
Mau uống hết thuốc đi.
Đây là thảo dược mà cha con tìm được ở trên núi đấy, còn hiệu quả hơn cả thuốc do bác sĩ kê đơn.”Cả người cô có chút bàng hoàng.
Mơ hồ làm theo lời đối phương bảo, uống xong chén thuốc đắng kia cô tỉnh hẳn ra: “Mẹ?”Mẹ lúc còn trẻ.Trong trí nhớ của cô, đúng là khi mẹ còn trẻ rất xinh đẹp.
Năm đó bà ấy chính là hoa khôi ở trong làng.Chẳng lẽ cô đang mơ thấy mẹ lúc còn trẻ hay sao?Lúc này mẹ còn chưa bị mù.
Trên mặt bà là vẻ hạnh phúc và tươi cười.
Gia đình bọn họ tuy hơi khó khăn nhưng lại rất hạnh phúc và đầm ấm.“Con sao vậy? Đứa nhỏ này, bị ốm nên ngốc rồi hả?” Diêu Kim Mai sờ sờ khuôn mặt của Đồng Nghiên, nói: “Không biết em con chạy đi chỗ nào rồi.
Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ đi tìm nó đã.
Có vài chỗ trên núi bị sạt lở do mưa to.
Mấy đứa nhỏ kia ngày thường vẫn luôn nghịch ngợm chạy lung tung, mẹ lo cho nó lắm.”Đồng Nghiên gật đầu theo bản năng.
Sau khi Diêu Kim Mai đi rồi, cô mới lấy tay véo thật mạnh vào đùi mình.“Ai da...” Đau quá đi mất!Không phải là mơ sao?Cô trở lại thời điểm trước kia rồi à?Đồng Nghiên nhìn căn phòng nhỏ cũ kỹ này.
Đây là căn phòng mà cô đã ở hơn mười năm trước.
Đúng là nó, không sai được!Sau khi em trai cô bị bắt cóc, cha cô cũng chết không rõ nguyên do, mẹ vì mất đi chồng và con mà khóc đến nỗi mù lòa, để chăm sóc cho bà, cô đã chuyển khỏi nơi đau buồn này và mang theo mẹ đến thành phố, thuê một ngôi nhà để ở.
Lúc đó cô vẫn còn là công nhân trong xưởng may, mỗi tháng kiếm được 35 đồng.Bài hát của Đặng Lệ Quân vẫn còn đang phát trên radio.
Trước kia cô rất thích bài này, giờ nghe lại chỉ cảm thấy chói tai.
Không phải vì âm thanh của cái đài này quá tệ, mà vì cái radio này là của tên tra nam Đường Vĩ kia..