Đồng Nghiên nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, con ngươi cô co rút lại.
Cô lớn tiếng hét chói tai: "Ba ơi...!Né đi...!Ba ơi...Lúc đó còn có các thôn dân khác bị chôn vùi chung với Đồng Đại Hoa nữa.
Nhưng những người khác đều được cứu về, chỉ có Đồng Đại Hoa là không cứu về được.Dường như Đồng Đại Hoa đã nghe thấy tiếng của Đồng Nghiên.
Ông ngẩng đầu lên nhìn qua đó, quả nhiên là thấy được Đồng Nghiên.
Thấy con gái bảo bối khóc như thế, Đồng Đại Hoa lập tức trở nên căng thẳng, ông vội vàng chạy về phía cô.Ầm ầm! Một tảng đá rơi từ trên núi xuống.Tảng đá này làm cho ngọn núi vốn đã lún xuống lại càng lún nặng hơn, vô số tảng đá trút xuống nơi đó.Vì Đồng Đại Hoa chạy đi, các người dân cũng phát hiện chuyện này.
Bọn họ vội vàng ném đồ trong tay xuống, thoát khỏi chỗ đó với tốc độ cực nhanh.Đồng Đại Hoa là người chạy đầu tiên.Ông cũng không biết tại sao mình lại phải chạy nữa.
Có lẽ là bởi vì chưa từng nhìn thấy Đồng Nghiên khóc thảm như thế bao giờ, thế nên chỉ muốn đi đến hỏi có phải cô bị ai bắt nạt hay không.
Ai ngờ chỉ mới chạy đi một đoạn mà đã tránh được một kiếp nạn rồi.Khi quay đầu lại, vị trí vừa rồi đã bị chôn vùi.Vì ngọn núi này luôn có đá vụn rơi xuống, thế nên dù có tiếng động gì cũng không hề khiến mọi người chú ý.
Nếu không vì ông làm mọi người chú ý, thì chỉ sợ các người dân đều đã bị chôn vùi hết cả rồi.Đương nhiên, với vị trí mà Đồng Đại Hoa đứng ban nãy, thì người đầu tiên bị chôn vùi sẽ chính là ông."Anh Ba, chân anh bị đập trúng rồi hả? Mau mau mau, chân anh Ba bị thương rồi, chảy nhiều máu lắm.
Mau đưa anh ấy đi bệnh viện đi.
Một thanh niên đỡ lấy người anh em bên cạnh, nói với những người khác.Mọi người vội vàng đưa người bị thương đến bệnh viện.
Còn Đồng Đại Hoa cũng bất chấp không hỏi xem Đồng Nghiên có chuyện gì, ông cũng phải giúp họ nâng người đi mất."Nghiên Nhi."Diêu Kim Mai vừa mới ăn cơm nước xong, đang định đi ra vườn nhổ hết đống cỏ dại thì lại thấy Đồng Nghiên sắc mặt tái nhợt trở về nhà, bà bèn gọi cô lại..