Sư huynh Tào đặt món quà sang một bên vì cháu trai cô giáo Lỗ đến.
“Chị ơi, bà nội bảo em đưa cái này cho chị.” Trương Thư Bình đưa cho Tạ Uyển Oánh một phong bì dán kín, nói: “Em không biết bên trong là cái gì.”
“Chị mang về xem trước nhé.” Tạ Uyển Oánh nói.
Trương Thư Bình đợi một lát, thấy cô không có ý định mở phong bì trước mặt mọi người, đành phải đi trước.
Buổi tối hai sư tỷ không ở ký túc xá, trời nóng, Tạ Uyển Oánh mua mì lạnh về ký túc xá ăn, vừa ăn vừa vội vàng mở phong bì ra xem bên trong.
Không lâu sau, có người gọi điện thoại đến.
Là sư huynh Tào. Tạ Uyển Oánh chợt nhớ đến hộp sô cô la mà sư huynh Hoàng mang đến, lúc nãy vội vàng lấy đồ của cô giáo Lỗ nên cô để sô cô la ở trong phòng.
“Sư huynh Tào.” Nhấc máy, cô vội vàng nói lời xin lỗi: “Cảm ơn anh đã tặng sô cô la, em để trong phòng, ngày mai lấy.”
Nghe cô nói vậy, Tào Dũng hơi sững sờ rồi ôn tồn nói: “Không sao.”
“Sư huynh, có chuyện gì vậy?”
“Em mau nói với cô ấy, hỏi cô ấy đi.” Vu Học Hiền đứng cạnh anh thúc giục vài tiếng.
Tào Dũng nhíu mày. Anh không muốn vội vàng gọi điện thoại này, là Vu Học Hiền kéo anh ra ngoài bắt anh gọi.
“Cô ấy quan hệ tốt với em, em hỏi thì cô ấy sẽ không nói hoàn toàn không muốn nói. Chúng ta không phải hỏi tất cả, chỉ muốn biết đại khái tình hình của thầy.” Vu Học Hiền phân tích cho anh từng li từng tí: “Chẳng lẽ anh không muốn biết tình hình của thầy sao?”
Hình như có tiếng sư huynh Vu ở đầu dây bên kia, Tạ Uyển Oánh hiểu ra tình hình, nói: “Sư huynh, để em nói với anh sau nhé.”
Cô sư muội không muốn nói vì phải tuân thủ quy tắc nghề nghiệp của bác sĩ, phải bảo mật thông tin cho bệnh nhân. Kỳ thực Tào Dũng không muốn hỏi cô điều này, mà lo lắng hơn là: “Em ăn cơm chưa?”
Biết tính cách của cô, hễ gặp chuyện của bệnh nhân là chẳng còn hơi sức đâu mà lo chuyện khác.
“Rồi ạ, em tối nay ăn mì lạnh. – Sư huynh ăn chưa ạ?”
“Sư huynh Hoàng của em chắc đã nói với em rồi, anh được mời đi ăn cơm, nên chắc chắn là ăn ngon rồi. Em chỉ ăn mì lạnh thì không đủ dinh dưỡng.”
Sư huynh Tào lải nhải như mẹ cô vậy. Tạ Uyển Oánh không khỏi mỉm cười, nói: “Sư huynh, em có thêm trứng kho và xúc xích ạ.”
“Em cứ từ từ ăn, không sao.”
Vu Học Hiền kéo tay anh một cái, muốn trợn mắt với anh nghĩ, Chuyện quan trọng anh còn chưa hỏi, anh muốn cúp máy à?
Tào Dũng không vui, cúp máy ngay trước mặt anh, nói: “Anh đã nói rồi, cậu có bản lĩnh thì tự mình đi hỏi thầy. Đừng làm khó bất kỳ ai khác.”
“Tôi không hiểu, anh hỏi cô ấy một câu thì sao chứ. Anh không muốn hỏi thì làm gì ra đây với tôi gọi điện thoại này.” Vu Học Hiền chống nạnh, nghiêng đầu nhìn anh, như muốn biết đầu óc anh ta bị làm sao vậy: “Bốn năm trước khi anh cãi nhau với Đào Trí Kiệt, anh không nói, cậu ta cũng không nói, chúng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với thầy Trương.”
“Cậu đang nghi ngờ điều gì?” Tào Dũng hỏi sắc bén.
“Tôi không phải nghi ngờ. Là rất nhiều người đang nói, hai người ồn ào rất dữ dội. Cá nhân tôi cho rằng lần này chuyện của cô giáo Lỗ, tốt nhất nên nói ra, toàn bộ quá trình minh bạch, như vậy mọi người mới rõ ràng. Là vì tốt cho anh và cô ấy, hiểu không? Đừng để đến lúc đó lại xảy ra chuyện, anh và cô ấy cãi nhau, chuyện đó còn lớn hơn nữa.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tào Dũng cắt ngang lời anh ta.