Lúc này, hai học sinh mới nhận ra, thầy Tạ bảo họ ôm bệnh án không phải để cô xem, mà là để họ tự xem, là để giữ thể diện cho họ.
Khi nào thì thầy Tạ xem bệnh án của bệnh nhân?
Có thể làm thầy thì chắc chắn phải hơn học sinh một bậc. Biết trước tối nay sẽ trực đêm, Tạ Uyển Oánh đã xem qua bệnh án của tất cả bệnh nhân trong phòng trước khi về ngủ trưa. Đúng như cô dự đoán, nếu có bệnh nhân mới nhập viện thì về cơ bản đã nhập viện hết vào buổi sáng. Cô xem một mình, xem nhanh nhớ nhanh, không ai phát hiện.
Kiểm tra xong toàn bộ bệnh nhân trong phòng mất hơn một tiếng. Hai học sinh mệt lả, không phải mệt tay chân, mà là mệt đầu óc, việc ghi nhớ tình trạng của tất cả bệnh nhân rất khó, khó hơn nhiều so với học bài. Ở bệnh viện hạng đặc biệt, 80-90% bệnh nhân nhập viện đều có tình trạng bệnh phức tạp, bệnh án đều dày cộp. Nếu không thì sẽ không có bác sĩ trực đêm nào bắt học sinh phải ghi nhớ như vậy.
Chỉ có thể nói thầy Tạ ôn hòa lại có một mặt khác, khi kiểm tra học sinh thì nghiêm khắc đến bất ngờ.
Tuy mệt, nhưng tình trạng của bệnh nhân đã được nắm rõ, khi ngồi lại trong văn phòng bác sĩ, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Cảnh Lăng Phi và Phạm Vân Vân nghĩ nghĩ, Mệt mỏi này cùng thầy Tạ rất đáng giá.
Reng reng reng, điện thoại ở trạm y tá reo.
Tống Học Lâm đang xem máy tính quay đầu lại.
Bác sĩ nào có chút kinh nghiệm đều biết kiểu điện thoại này có nghĩa là có bệnh nhân cấp cứu, e rằng có chuyện chẳng lành. Ai bảo khoa của họ vừa mới mất một bệnh nhân, phá vỡ sự yên tĩnh vốn không cần nhập viện thêm bệnh nhân tối nay. Theo quy định của bệnh viện, ban đêm phòng không có giường thì không thể cố tình để trống, có bệnh nhân cần thiết thì phải nhập viện.
Tạ Uyển Oánh đứng dậy đi về phía trạm y tá, chuẩn bị tìm hiểu tình hình trước.
Y tá thấy vậy liền đưa mic cho cô, nói: “Bác sĩ Ân ở cấp cứu nói muốn dặn dò bác sĩ trực của khoa chúng ta.”
Hóa ra là bác sĩ Ân, người đang yêu bạn thân của cô, đang trực ở khoa cấp cứu, cũng có thể Ân Phụng Xuân tạm thời thay ca trực đêm.
“Tạ Uyển Oánh, em trực đêm sao?” Ân Phụng Xuân nghe ra giọng cô, vội vàng hỏi.
“Vâng.”
“Chuyển cho khoa em một bệnh nhân. Em nghe kỹ nhé.”
Biết bác sĩ Ân không phải là người thích nói giỡn, vẻ mặt Tạ Uyển Oánh nghiêm túc.
“Trước khi chuyển đến khoa em, cấp cứu bên này đã cho cô ấy xét nghiệm máu rồi, các em phải chú ý đến báo cáo xét nghiệm máu của cô ấy.”
Bác sĩ Ân nói vậy, thoạt nghe thì không hiểu rõ ý của anh ta lắm.
“Làm tốt công tác bảo hộ.” Ân Phụng Xuân nói thêm bốn chữ này.
Bốn chữ này, cho thấy bệnh nhân này mắc bệnh truyền nhiễm. Chẳng lẽ là bệnh nhân viêm gan B? Ngoại Gan mật tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân viêm gan B, bác sĩ Ân biết rõ, không cần phải đặc biệt nhắc nhở họ. Hơn nữa, viêm gan B trong mắt bác sĩ không phải là bệnh truyền nhiễm đáng sợ nhất.
Bệnh truyền nhiễm có rất nhiều loại, không chỉ có viêm gan B. Ví dụ như khoa Tiết niệu của Ân Phụng Xuân, một số bệnh nhân mắc bệnh sùi mào gà, giang mai, lậu,… Những bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙ này cũng là bệnh truyền nhiễm. Trong đó, sùi mào gà, tuy không lây qua đường máu nhưng có thể lây truyền virus qua đồ dùng của bệnh nhân, cũng khiến bác sĩ phải đề phòng.
May mắn thay, những bệnh này, bao gồm cả viêm gan B, trong mắt các bác sĩ đều có thể chữa khỏi. Thời buổi này, bệnh truyền nhiễm nào khiến các bác sĩ sợ hãi nhất? Giống như người dân bình thường, đó là HIV.
“Bệnh nhân được chuyển từ bệnh viện khác đến, do 120 điều phối.” Nói xong câu cuối cùng này, Ân Phụng Xuân có lẽ không biết nên nói gì tiếp, liền cúp máy. Theo anh, chỉ có người mới trực đêm mới xui xẻo.