Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 1554

Đúng như cô nghĩ, Thạch Lỗi lập tức buông ống nghe xuống, hai tay đưa qua giúp đồng nghiệp bệnh viện nắm lấy túi bóp bóng của bệnh nhân, điều chỉnh lại nhịp điệu bóp.

Bóp-thả, lực bóp không thể quá lớn, phải kiểm soát tốt áp lực khí bơm vào cho bệnh nhân, tránh làm tổn thương phổi yếu ớt của bệnh nhân.

Trong đầu Thạch Lỗi hiện lên hình ảnh Tạ Uyển Oánh bóp thả túi bóng trước đó, so sánh với y tá bệnh viện mình, rõ ràng, sự quan sát cẩn thận của người ta khiến thao tác đơn giản ẩn chứa quá nhiều huyền cơ. Cho nên hiệu quả một trời một vực.

Trương Hoa Diệu bảo anh đến theo dõi người này xem ra đã sớm biết bản lĩnh của người này.

Tạm thời không có việc gì, Tạ Uyển Oánh và Lư Hinh vội vã xuống cầu thang máy bay hộ tống bệnh nhân của mình đến bệnh viện. Dù sao hai bệnh nhân đều phải đến BV Quốc Gia, nếu bác sĩ Thạch còn có vấn đề gì về bệnh nhân cần hỏi cô, đến BV Quốc Gia hỏi lại cũng vậy.

 

Hai chiếc xe cứu thương nối đuôi nhau rời sân bay, các hành khách khác trên máy bay dưới sự hướng dẫn của tiếp viên đã an toàn xuống máy bay.

Ngay khi điện thoại di động khôi phục tín hiệu liên lạc, Đinh Lộ Lộ nóng lòng gọi điện thoại cho anh trai mình.

Đinh Văn Trạch đang có chút tâm phiền ý loạn, đột nhiên nhận được điện thoại của em gái, mất kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”

Nghe ra tâm trạng hôm nay của anh trai không tốt, Đinh Lộ Lộ thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì.

Có thể có chuyện gì chứ. Đinh Văn Trạch trong lòng tức giận, bị cô em họ Tạ Uyển Oánh kia làm cho tức chết rồi. Biết anh họ này là bác sĩ, bản thân chỉ là sinh viên thực tập, kết quả lại dám trước mặt người khác chống đối anh, không chừa cho anh chút mặt mũi nào.

Tạ Uyển Oánh Tạ Uyển Oánh, Tạ Uyển Oánh trong miệng anh trai, khiến Đinh Lộ Lộ nhớ lại Thượng Tư Linh gọi Uyển Oánh, nhất thời sợ toát mồ hôi lạnh, nói: “Cô ấy đưa anh họ cả đến thủ đô chữa bệnh.”

 

“Em gặp họ rồi à?” Đinh Văn Trạch hỏi.

“Đúng vậy, vừa hay cùng chuyến bay với họ.” Chết tiệt là, cô không nhận ra Tạ Uyển Oánh trước đó lại rất tự tin nói với người khác Tạ Uyển Oánh là đại lão.

Đinh Văn Trạch nghe được lời này của em gái, chửi ầm lên: “Mày mù à! Nó có thể là đại lão? Nó chưa tốt nghiệp.”

Đinh Lộ Lộ không biết giải thích thế nào cho anh trai mình, trên máy bay không chỉ có mình cô, gần như mọi người đều công nhận Tạ Uyển Oánh là đại lão.

Bị em gái làm cho tức điên, Đinh Văn Trạch ‘bụp’ một tiếng cúp điện thoại.

Đinh Lộ Lộ đành phải gọi lại cho mẹ mình khóc lóc kể lể anh trai trút giận lên đầu cô.

Cầm ống nghe điện thoại, nghe con gái đối diện miêu tả cảnh Tạ Uyển Oánh cứu người trên máy bay, tay Chu Nhược Mai không nhịn được run run hai cái.

 

“Mẹ, mẹ nói với anh đi, không phải một mình con nói cô ấy là đại lão.” Đinh Lộ Lộ muốn phủi sạch trách nhiệm nói sai của mình.

“Con không nên gặp ai cũng nói người đó là đại lão. Sau này có chuyện như vậy trước tiên phải hỏi ý kiến ba con và anh con. Họ là người chuyên nghiệp, hơn nữa ba con sắp được phong phó chủ nhiệm rồi.” Chu Nhược Mai giáo dục con gái.

Ba sắp từ chủ trị vạn năm được phong lên phó chủ nhiệm, Đinh Lộ Lộ mừng rỡ ra mặt, đây tuyệt đối là đại hỷ sự của nhà họ.

Chu Nhược Mai vui mừng hớn hở, bệnh viện nơi bà và chồng làm việc ngày càng tốt, sắp được nâng hạng, đến lúc đó lại kéo bà và chồng bà thăng chức. Bác sĩ càng già càng có giá. Con trai ở lại làm việc tại bệnh viện trực thuộc Đại học Y Trọng Sơn, càng không có gì phải lo lắng.

Chỉ có một chuyện, nhà họ được công nhận là bác sĩ chuyên nghiệp trong vòng bạn bè thân thích, bây giờ dường như uy tín chuyên môn bác sĩ của nhà họ đang bị con gái Tôn Dung Phương uy hϊếp.

“Con ở thủ đô mấy ngày, đi tìm Uyển Oánh xem.” Chu Nhược Mai phân phó con gái.

Bình Luận (0)
Comment