Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 1560

Thạch Lỗi không cần giải thích rõ ràng, sau này sẽ có bác sĩ phẫu thuật nói chuyện với người nhà trước khi phẫu thuật, hơn nữa đồng nghiệp trực đêm của khoa ngoại đã đến, anh ta đi bàn giao ca trực.

Con gái bà cụ ngay lập tức hoảng hốt, cảm thấy bác sĩ nói chưa hết câu, khiến cô lo lắng. Vì vậy, khi nhìn thấy Tạ Uyển Oánh, cô lập tức chạy đến túm lấy áo Tạ Uyển Oánh: “Bác sĩ, làm ơn giúp tôi với.”

Tiền bối đã tiếp nhận, bệnh nhân sẽ không sao. Tạ Uyển Oánh an ủi người nhà: “Có chuyện gì thì cứ trao đổi với bác sĩ, có vấn đề gì cũng có thể hỏi cho rõ ràng. Bác sĩ ở đây rất tốt, sẽ không không trả lời câu hỏi của chị đâu.”

“Anh ấy nói cái gì IA...” Bác sĩ nói nhanh quá, con gái bà cụ chỉ nhớ được hai chữ cái đầu.

“Là IABP, đặt bơm trong động mạch chủ. Vì tim của bà cụ hoạt động không tốt, tâm thất trái có thể bị suy yếu, tim không có sức co bóp và thư giãn. Tình trạng của bà cụ có thể là tạm thời, vì vậy không cần phải phẫu thuật lớn ngay để đặt thiết bị hỗ trợ. Có thể thử phẫu thuật can thiệp nội khoa IABP trước, đặt một quả bóng trong cơ thể bệnh nhân, nối với máy móc, vết mổ trong phẫu thuật rất nhỏ, cũng có thể bù đắp cho chức năng tim không đủ của bệnh nhân, tăng lượng máu lưu thông toàn thân, cải thiện tình trạng sốc của bà cụ. Đợi bà cụ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, thì sẽ rút thiết bị này ra.” Tạ Uyển Oánh giải thích cho người nhà bệnh nhân, cuối cùng có lẽ thấy nguyên lý trên vẫn quá khó hiểu, liền đổi cách nói khác: “Tức là, chân bị thương trong thời gian ngắn, không thể đi được, cần phải chống nạng, đợi vết thương lành lại, có thể tự đi được rồi, thì bỏ nạng.”
  Ví von rất hay. Con gái bà cụ cuối cùng cũng hiểu được lời bác sĩ nói, bừng tỉnh đại ngộ, yên tâm. Bác sĩ chỉ cho mẹ cô chống nạng thôi, phẫu thuật tốt như vậy, đương nhiên cô đồng ý cho mẹ làm.

Sau khi người nhà đi đóng tiền, Tạ Uyển Oánh nghe thấy tiếng cười khúc khích của sư huynh từ phía sau rèm. Rõ ràng là cách ví von của cô đã khiến các bác sĩ chuyên khoa cười. Tạ Uyển Oánh hơi ngại ngùng.

Thân Hữu Hoán không định phê bình cô, chỉ cần người nhà hiểu được bác sĩ nói gì là được, dù sao cô nói cũng không sai. Chỉ là thấy cô em họ này nói chuyện rất đáng yêu.

Sau khi xem tình hình của Tiêu Thụ Cương, Thân Hữu Hoán gọi cô: “Đi, Oánh Oánh, ăn cơm thôi.”

Nhờ y tá đặt cơm tối cho anh chị họ, Tạ Uyển Oánh quay người đi cùng sư huynh, định đến văn phòng bác sĩ để thảo luận về tình trạng bệnh của anh họ cô.
  Mọi người đến phòng can thiệp. Sắp có một ca phẫu thuật cấp cứu nữa, các bác sĩ quyết định ăn cơm tối và thảo luận bệnh án ở đây, không cần phải chạy tới chạy lui.

Thay quần áo, giày dép, lần đầu tiên bước vào phòng can thiệp của Quốc Trắc, Tạ Uyển Oánh khó tránh khỏi so sánh nơi này với Quốc Hiệp. Thứ nhất là phòng mổ ở đây nhiều hơn Quốc Hiệp, điều này cô đã biết từ trước. Thứ hai là số lượng bệnh nhân làm phẫu thuật can thiệp nhiều hơn Quốc Hiệp rất nhiều. Nhiều đến mức nào, 8 giờ tối rồi mà các ca phẫu thuật vẫn nối tiếp nhau chưa xong.

Thảo nào Cận sư huynh ghen tị với khoa Tim mạch của Quốc Trắc, môi trường tốt, thiết bị đầy đủ, kỹ thuật hiện đại, bác sĩ đông, bệnh nhân càng đông.

Vào văn phòng bác sĩ, nhân viên nhà ăn mang đến mấy hộp cơm đặt lên bàn. Mùi thức ăn khiến người ta cảm thấy đói bụng.
   
Bình Luận (0)
Comment