Mấy chữ "có thể là như thế này" đó tương đương với việc bác sĩ cấp dưới không nắm vững tình hình bệnh tật của bệnh nhân, mới xuất hiện câu trả lời ba phải như vậy.
“Bác sĩ Tào, lúc tôi nhận ca thì họ đã mang bệnh án đi rồi, tôi chỉ có thể nghe bác sĩ ca ngày kể lại tình hình bệnh nhân thôi.” Bác sĩ Diêu biện giải cho mình.
Qua cả buổi nói chuyện, người này quả thật không hiểu rõ lắm tình hình bệnh nhân, cho nên mới có một đống lý do giải thích tuôn ra lúc trước.
Bác sĩ Diêu tiếp tục tìm lý do cho mình: “Tôi đã gọi điện thoại hỏi bác sĩ Lý. Anh ấy nói ngày mai bệnh nhân sẽ chuyển đến khoa Nội Tim Mạch, bảo là không có chuyện gì.”
Bác sĩ Lý nói bệnh nhân không sao, làm sao đảm bảo bệnh nhân đêm nay tuyệt đối không có chuyện gì. Nếu đột nhiên xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
 
“Bác sĩ Lý nói điện thoại di động của họ sẽ mở 24/24, có việc thì gọi điện trực tiếp gọi họ qua.” Bác sĩ Diêu nói.
Nghe câu trả lời này, Tào Dũng không cần suy nghĩ, ra lệnh: “Anh gọi điện thoại bảo người mang bệnh án qua đây ngay.”
Đại lão nói thật hay nói đùa? Bác sĩ Diêu vội vàng nhìn đồng hồ, bây giờ là một giờ đêm. Đồng nghiệp chắc hẳn đều đang ngủ say. Thực tế, lúc y tá đến tìm anh nói Tào Dũng đột nhiên xuất hiện ở khoa cấp cứu của họ, anh còn tưởng y tá nhận nhầm người.
Một đại lão khoa Ngoại Thần kinh của Quốc Hiệp nửa đêm chạy đến khoa cấp cứu Quốc Trắc của họ tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Có thể khẳng định là, không phải bác sĩ Quốc Trắc của họ đi mời đại lão đến hội chẩn, vì anh không nhận được thông báo hay tin tức liên quan. Là đại lão tự mình chạy tới.
 
Hành động cực kỳ bất thường của đại lão khiến bác sĩ Diêu nghĩ tới nghĩ lui, đáp án chỉ còn lại một nghĩ, Bệnh nhân Tiêu Thụ Cương này và Tào Dũng có mối quan hệ đặc biệt, nếu không một đại lão việc gì phải đặc biệt quan tâm đến bệnh nhân, nhất quyết đòi xem bệnh án của bệnh nhân ngay bây giờ.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Diêu không dám xem nhẹ. Nếu bệnh nhân này thật sự là họ hàng gì đó của Tào Dũng, đến lúc đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì, anh là người trực đêm nay sẽ lãnh đủ hậu quả. Bác sĩ Lý chắc cũng vậy.
Xoay người cúi đầu, bác sĩ Diêu cầm điện thoại di động gọi cho bác sĩ Lý.
Lý Hiểu Phong đêm nay ở lại phòng trực, muốn giúp bác sĩ cấp dưới theo dõi bệnh nhân. Nhận được điện thoại của bác sĩ Diêu, anh hỏi: “Bệnh nhân xảy ra chuyện gì à?”
 
Không phải bệnh nhân xảy ra chuyện gì, mà là đại lão Quốc Hiệp đã xảy ra chuyện.
“Cái gì?” Lý Hiểu Phong vén chăn ngồi dậy, không dám tin vào tai mình vừa nghe thấy: “Anh nói bác sĩ Tào Dũng của Quốc Hiệp chạy đến đây muốn xem bệnh án của Tiêu Thụ Cương?”
“Đúng vậy, muốn anh mang bệnh án qua đây ngay lập tức. Tôi đã nói sớm rồi, anh để bệnh án ở khoa cấp cứu đi, anh không chịu.” Bác sĩ Diêu nói.
“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Bệnh nhân này có việc gì anh xử lý không được. Bác sĩ Thân dặn phải gọi điện thoại cho thầy ấy, không được xử lý lung tung.” Bác sĩ Lý nói.
Nghe thế này, bệnh nhân này lai lịch chắc hẳn rất lớn, bác sĩ Diêu thúc giục anh: “Anh mang bệnh án qua đây ngay đi. Bác sĩ Tào đang đợi ở đây.”
Lý Hiểu Phong trước khi qua phòng cấp cứu liếc nhìn đồng hồ, hơn một giờ đêm một chút, có cần gọi điện thoại thông báo cho Thân Hữu Hoán là Tào Dũng tới không.
Cuối cùng vì sợ nửa đêm tùy tiện đánh thức cấp trên, Lý Hiểu Phong không dám làm vậy, trước tiên ôm bệnh án chạy tới phòng cấp cứu gặp đại lão, xem tình hình thế nào. Không bao lâu đã đến phòng cấp cứu, xa xa nhìn thấy Tào Dũng sừng sững đứng trước trạm y tá, anh cũng giống những người khác trong khoa cấp cứu dụi mắt, muốn xác nhận mình không nhìn lầm.
Tào Dũng và bệnh nhân này có quan hệ gì? Thân Hữu Hoán chưa từng nói với anh. Trong đầu Lý Hiểu Phong là một mớ bòng bong.