Bệnh viện Nhân dân tỉnh không dám làm. Nếu không mổ mở l*иg ngực thì có thể thử dùng nội soi l*иg ngực để mổ tim. Gây mê nội soi l*иg ngực cần xẹp một bên phổi để tạo không gian phẫu thuật. Tắc mạch phổi thì làm sao xẹp phổi được.
“Phẫu thuật phổi của anh ấy lúc đó là làm bên trái. Nếu là bên phải thì không cần phải nghĩ, chắc chắn không thể làm nội soi l*иg ngực được. Bây giờ anh ấy bị tắc mạch phổi cả hai bên, bên trái nặng hơn một chút.” Thân Hữu Hoán tiếp tục giải thích ý tưởng của các bác sĩ bên này.
Phẫu thuật tim bằng nội soi l*иg ngực thông thường là mổ bên phải, xẹp phổi bên phải.
“Anh đã trao đổi những ý tưởng này với khoa Ngoại bệnh viện anh chưa? Anh định yêu cầu khoa Ngoại hỗ trợ anh những gì?” Vu Học Hiền truy vấn.
Vu sư huynh hỏi trúng điểm mấu chốt. Tạ Uyển Oánh vểnh tai lên, chú ý lắng nghe các thầy cô lên tiếng.
“Đô bác sĩ vừa mới về, tôi chưa trao đổi với anh ấy. Dù sao cũng phải họp, có ý kiến gì có thể thảo luận trên hội nghị.” Thân Hữu Hoán trả lời anh câu này một cách qua loa.
Vu Học Hiền thiếu chút nữa trợn trắng mắt với anh, quay sang liếc nhìn Cận Thiên Vũ bên kia hỏi nghĩ, Bạn học anh luôn như vậy à?
Đúng là luôn như vậy, vì vậy anh và anh ta không hợp nhau. Một người vào Quốc Trắc, người kia chắc chắn chết cũng sẽ không ở cùng bệnh viện với đối phương, sẽ bị tức chết. Cận Thiên Vũ nghĩ.
Sau khi Thân Hữu Hoán nói vậy, ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển sang Đô Diệp Thanh, chờ đợi câu trả lời của khoa Ngoại. Mọi người im lặng chờ đợi một lát, phát hiện vị Đô bác sĩ này dường như hoàn toàn khác với phong cách của Trương đại lão.
Trương đại lão độc miệng, còn Đô Diệp Thanh thì im lặng là vàng, không thích mở miệng, dường như không có bản năng độc miệng, có lẽ dễở chung hơn Trương đại lão một chút.
Khương Minh Châu ghé sát vào bạn trai, hỏi giúp tiểu sư muội: “Người này dễ nói chuyện không?”
Nói đến dễ nói chuyện, chẳng phải tôn Phật kia vẫn luôn quảng cáo mình dễ nói chuyện nhất sao? Trên thực tế, Đào Trí Kiệt có dễ nói chuyện không?
Câu hỏi của bạn gái chẳng khác nào vô nghĩa. Ai cũng biết, chỉ cần là đại lão thì không ai thực sự dễ nói chuyện cả, mỗi người đều có nguyên tắc kiên định của mình.
Vuốt cây bút máy trong tay, cuối cùng Đô Diệp Thanh cũng mở miệng, trên gương mặt sạch sẽ dường như lộ ra nụ cười khách sáo lễ phép: “Hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp đến tham gia buổi thảo luận là một điều tốt.”
“Anh không cần khách sáo quá. Có vấn đề gì cứ nói thẳng.” Khương Minh Châu nhịn không được lên tiếng giúp tiểu sư muội, nghĩ tiểu sư muội ở đầu dây bên kia chắc chắn đang chờ đợi mỏi mòn.
Đô Diệp Thanh dường như nghe thấy cô lẩm bẩm, ánh mắt liếc nhìn về phía cô.
Khương Minh Châu rụt đầu lại, giấu chiếc điện thoại đang gửi tin nhắn cho tiểu sư muội vào túi.
“Người nhà bệnh nhân có gì muốn nói sao?” Đô Diệp Thanh hỏi, dường như nhìn ra chút gì đó trong túi của Khương Minh Châu.
Nói cho cùng, đại lão vẫn là đại lão, không giống những bác sĩ trẻ tuổi, EQ của bác sĩ không được rèn luyện đúng chỗ.
Nghe thấy Thầy Đô chủ động đề cập đến vấn đề này, Tạ Uyển Oánh nhận ra các sư huynh thầy mở cuộc họp này là để trấn an nỗi lo lắng của cô. Chỉ là trên hội nghị có thể sẽ có tranh luận và những băn khoăn của các bác sĩ, mọi người không muốn cô nghe thấy tại hiện trường rồi bị sốc thôi.
Đô Diệp Thanh thừa nhận điều này, anh nhận ca bệnh này, một là do thầy dặn dò phải nhận, hai là nghe nói là người nhà của học sinh trường cũ học viện y khoa, nên giúp đỡ thì nên giúp đỡ.
Trao đổi với người nhà là một trong những nhiệm vụ hàng ngày của bác sĩ. Nếu người nhà đều học y, hiểu y học thì bác sĩ càng phải cẩn thận hơn trong việc giao tiếp này. Chính vì tình huống này mà Quốc Trắc họ mới mở rộng cửa cho người của Quốc Hiệp đến dự thính. Cũng giống như khi mẹ của Trương đại lão họ chữa bệnh ở Quốc Hiệp vậy.