Tào Dũng bưng hai cốc trà đen vừa pha ra khỏi bếp, đi vào phòng khách. Thấy cô đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu đọc sách, mái tóc dài xõa xuống hai bên vai mảnh mai, mặt cúi thấp chỉ lộ ra vầng trán trơn bóng.
Đặt nhẹ cốc trà lên bàn trà trước mặt cô, Tào Dũng nói: “Nghỉ ngơi một lát đi. Đừng căng thẳng như vậy.”
Bị sư huynh nhìn ra sự căng thẳng trong lòng, Tạ Uyển Oánh đặt sách xuống, vuốt tóc: “Cảm ơn sư huynh. Sư huynh vất vả rồi, thời gian qua đã chăm sóc mẹ và em trai em.”
Nghe cô nói vậy, Tào Dũng vỗ nhẹ vào vai cô nghĩ, Bảo em thư giãn mà, cảm ơn anh làm gì.
Cảm nhận được hàm ý trong hành động của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh cười ngượng ngùng.
Rút tay lại, Tào Dũng bảo cô uống trà, anh uống hai ngụm, thực sự là vừa nói chuyện điện thoại nhiều nên khô cả miệng, nói: “Trong ngành y, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Mọi người là một tập thể. Gặp chuyện này đều sẽ giúp đỡ.”
Ngành y có nhiều người tốt, đây là một trong những lý do khiến cô lại chọn làm bác sĩ sau khi trọng sinh.
Tào Dũng nghĩ đến bí mật mà cô giấu kín trong lòng.
Mẹ cô đến, một mặt anh chắc chắn phải chăm sóc chu đáo, mặt khác cũng giống như những người khác, muốn xem có thể tìm hiểu được chút thông tin nào từ mẹ cô hay không.
Nhưng sau mấy ngày chung sống, mẹ cô dường như hoàn toàn không biết gì về bí mật của cô. Điều này khiến anh và những người khác cảm thấy khó hiểu.
Ví dụ, hỏi Tôn Dung Phương có biết tại sao con gái mình lại chọn học y không.
Tôn Dung Phương không cần suy nghĩ, sẽ trả lời nghĩ, Vì con gái bà thích.
Mẹ cô khác biệt nhất với cô ở chỗ bà hay nói, làm việc thẳng thắn, không che giấu điều gì. Chính điểm này khiến mọi người không khỏi có thiện cảm với Tạ mụ mụ.
Tôn Dung Phương cũng giống như Ngô Lệ Toàn, quan hệ xã hội tốt, nhiều bạn bè, biết cách cư xử.
Tạ Uyển Oánh thực sự không giống mẹ mình ở khía cạnh này. Như Ân Phụng Xuân nói nghĩ, Đôi khi anh cảm thấy bạn gái Ngô Lệ Toàn giống con gái ruột của Tôn Dung Phương hơn.
Có lẽ vì tính cách hoàn toàn trái ngược của hai mẹ con, nên Tôn Dung Phương không nghi ngờ việc con gái học y có bí mật gì không thể nói ra. Năm đó, bà chỉ vì niềm đam mê thuần túy mà muốn học y, bà tin rằng con gái mình cũng không khác gì.
Đối mặt với Tạ mụ mụ đơn thuần, đáng yêu, Tào Dũng và các giáo sư khác không thể nói với Tôn Dung Phương rằng nghĩ, Chúng tôi nghi ngờ con gái bà học y có bí mật khác.
Tôn Dung Phương ở quê xa, không giống như các sư huynh, sư tỷ, giáo sư của cô, tận mắt chứng kiến những hành động khác thường của cô trong lâm sàng nên mới có suy nghĩ như vậy.
Đặt cốc trà xuống, Tào Dũng nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, nắm lấy tay trái của cô đang đặt trên ghế sofa.
Sư huynh đột nhiên nắm tay cô như thể truyền cho cô một sức mạnh nào đó. Tạ Uyển Oánh không hiểu ý anh, ngẩng đầu lên. Đôi mắt đẹp của sư huynh lúc này có chút thâm quầng, giống như màn đêm đen kịt bên ngoài, khiến cô mơ hồ cảm thấy căng thẳng trong lòng nghĩ, Ánh mắt của sư huynh quá sắc bén.
“Làm những gì em thích.”
Khi nghe thấy sư huynh nói những lời này, cô cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của sư huynh thì rõ ràng là không sai.
Đêm khuya.
Mang cuốn sách mượn từ Tào sư huynh về đọc. Đến khi cảm thấy buồn ngủ, Tạ Uyển Oánh nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.
Ra ngoài đi vệ sinh, tất cả mọi người trong phòng đều đã ngủ.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, sợ đánh thức mọi người, Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại vào bếp, đóng cửa lại nghe máy.