Sau khi xác nhận bệnh nhân không sao, các bác sĩ chuyển sang phòng làm việc.
Bác sĩ Diêu ngồi trên ghế trong phòng làm việc như người mất hồn. May mắn là, đây không phải phòng bệnh thông thường, không có người nhà bệnh nhân ở đó, nếu không đã náo loạn lên rồi.
Tào Chiêu tiện thể xem tình hình của Chu Tinh, đồng thời cũng sợ bác sĩ trực làm bậy với bệnh nhân của mình, nên cầm bệnh án của Chu Tinh lên đọc.
Vừa lúc đó, bác sĩ Trình Dục Thần khi trở về phòng nghe tin vội vã chạy lên, hỏi: “Chu Tinh xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải ạ, thầy.” Mấy sinh viên xua tay giải thích giùm Tạ Uyển Oánh.
Hóa ra là chuyện của tổ bên cạnh làm liên lụy đến học sinh của anh. Bác sĩ Trình Dục Thần nhíu mày.
Sau khi Mục Vĩnh Tiên đọc xong bệnh án của bệnh nhân mình, bác sĩ Hàn cầm bệnh án của Tiểu Tuệ đi vào, gõ gõ lên bàn trước mặt bác sĩ Diêu: “Nói sao đây? Hồ sơ cấp cứu này chắc chắn phải do cô viết.”
“Không phải tôi làm, tại sao lại bắt tôi viết?” Bác sĩ Diêu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nói, giọng điệu vẫn như cũ.
“Cô muốn cô ấy viết? Viết là cô ấy cứu bệnh nhân chứ không phải cô? Cô chắc chứ?” Bác sĩ Hàn hỏi bà ta, khóe miệng giật giật vì tức giận. Đôi khi thật không biết người này có ngu ngốc hay không.
Chắc chắn không thể nói mình kém hơn một thực tập sinh. Bác sĩ Diêu đứng dậy, nhỏ giọng thương lượng với đối phương: “Hay là, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Dù sao bệnh nhân bây giờ cũng không sao.”
“Chuyện này tôi không quyết định được, cô tìm bác sĩ Mục đi.” Bác sĩ Hàn nói.
Nói đến tìm bác sĩ Mục, bác sĩ Diêu lại ngồi phịch xuống ghế.
Người có tư cách nhất để khiển trách là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân. Mục Vĩnh Tiên không vào, là đang đợi bà ta tự đến xử lý. Anh không muốn lãng phí sức lực mắng mỏ người khác.
Điều khiến bác sĩ Diêu càng đau đầu hơn là, một vị đại lão khác cũng không có dấu hiệu muốn bỏ qua.
Người khác dám bắt nạt “đứa trẻ” của mình, sao có thể bỏ qua được? Tào Chiêu sợ phiền phức sau này đệ đệ biết chuyện sẽ gϊếŧ mình nghĩ, Anh trai, anh để mặc người khác bắt nạt người trong lòng của em à?
“Mấy em đi trước đi.” Bác sĩ Trình Dục Thần nói với các sinh viên, chuyện tiếp theo để các thầy cô xử lý là được rồi.
Mấy sinh viên ra khỏi PICU, vừa ra khỏi cửa không xa. Phía trước có hai ba người vội vã đi tới, lướt qua bọn họ rồi vào PICU.
“Chủ nhiệm Tào, bác sĩ Mục.”
Nghe giọng là chủ nhiệm PICU và trưởng khoa điều dưỡng đã trở lại.
Về việc xử lý tiếp theo như thế nào, ít nhất cũng có người bị đình chỉ công tác tạm thời.
Lâu rồi không gặp Tạ Uyển Oánh, Lâm Hạo muốn trò chuyện. Mấy sinh viên tranh thủ giờ nghỉ tìm chỗ ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.
Đái Nam Huy lề mề đi theo sau bọn họ.
Người này bây giờ cùng tổ với bọn họ, đuổi cũng không đi.
Lâm Hạo nhìn thấy người này trong lòng không vui. Mấy tháng trước xảy ra chuyện đó, nghe nói là do Lý Á Hi nhầm anh ta thành người này, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Điều khiến người ta tức giận nhất là, người này bị mẹ mình lừa gạt, hồn nhiên không biết chuyện đó có liên quan đến mình, đúng là một tên mama boy chính hiệu.
“Mình đi mua trà sữa.” Tạ Uyển Oánh chủ động đứng dậy mời mọi người: “Mọi người muốn uống gì?”
“Oánh Oánh, cậu ngồi xuống đi.” Mấy nam sinh đồng thanh, không thể để cô mời được.
Ngụy Thượng Tuyền dẫn đầu chạy đi mua trà, Phan Thế Hoa đi theo sau.
Lâm Hạo suy nghĩ một chút, quyết định ở lại, đề phòng tên con trai chủ nhiệm Đái này lại gây chuyện làm hại Tạ Uyển Oánh.
Nhận thấy ánh mắt kỳ quái của nam sinh đối diện nhìn mình, Đái Nam Huy nghi ngờ nghĩ, Mình không quen biết Lâm Hạo này.