Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 262

"Bác sĩ Đàm, sáng nay bác sĩ Tạ đã đến kiểm tra một lần." Người nhà nhấn mạnh lại yêu cầu trước đó.

Dù sao cũng có một bác sĩ đến sớm quan tâm đến bệnh nhân và người nhà, người nhà bệnh nhân cũng cần được an ủi. Bác sĩ đó có phải là thực tập sinh hay không thì không quan trọng. Vì dù là thực tập sinh, người nhà cũng biết. Nếu bệnh nhân có vấn đề gì, chắc chắn thực tập sinh sẽ hiểu rõ hơn người nhà, việc tìm bác sĩ trực tiếp cũng nhanh hơn.

Nghe người nhà bệnh nhân nói vậy, cũng biết người nhà bệnh nhân giường 3 này nằm viện lâu rồi, đã thành "tinh", hiểu được một số quy tắc của bệnh viện.

Ba bác sĩ khẽ nhếch mép.

Một người 28 tuổi, một người 21 tuổi. Sao 21 tuổi lại hiểu ý người nhà bệnh nhân hơn 28 tuổi. Chỉ có thể nói mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

 

Đàm Khắc Lâm cất ống nghe vào túi áo blouse trắng, nói với người nhà giường 3: “Tôi sẽ trả lời cô sau."

"Cảm ơn bác sĩ Đàm. Đôi khi không tìm thấy bác sĩ, đối với chúng tôi mà nói rất khổ sở." Người nhà nói ra nỗi lòng.

La Yến Phân đứng ngoài cửa thò đầu vào tranh luận với người nhà: “Tôi đã nói với cô rồi mà? Cô có thể nói với y tá, y tá sẽ báo cho tôi để tôi đến, không phải là cô không tìm thấy tôi."

"Y tá nói đã gọi cô, đã báo cho cô, nhưng đôi khi chờ cả ngày cũng không thấy cô đến." Người nhà thấy cô tranh luận liền phàn nàn, "Chúng tôi cứ tưởng phòng bệnh của chúng tôi không có bác sĩ."

"Sao có thể!"

Tóm lại, người nhà bệnh nhân rất bất mãn. Mặt khác, La Yến Phân cảm thấy bị người nhà oan uổng đến cùng cực.

Trước đây không có tình huống này, không có người nhà phàn nàn, tại sao bây giờ lại có? Vì có sự đối lập.

 

Không phải sinh viên y khoa nào cũng cho rằng mình phải có trách nhiệm với bệnh nhân. Một số sinh viên y khoa cho rằng thực tập là để học kỹ thuật, còn trách nhiệm với bệnh nhân là việc của bác sĩ phòng, không liên quan đến họ.

Hoàn thành nhiệm vụ giáo sư giao là được, những việc khác, làm cũng vô ích, có tận tâm tận lực cũng không được giữ lại làm việc. Sinh viên chính quy của Quốc Hiệp còn không được giữ lại, huống chi là những người từ nơi khác đến. Đến đây để học kỹ thuật, coi bệnh viện thực tập như một bước đệm, đâu có lợi ích gì mà phải toàn tâm toàn ý phục vụ bệnh nhân. Vì vậy, làm xong việc liền đi, lười giao tiếp nhiều với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.

Chính vì lý do này, ngay cả việc hỏi bệnh nhân có ăn vụng trước khi phẫu thuật sáng nay cũng phải do bác sĩ bệnh viện tự mình xác nhận. Trừ khi có học sinh khiến giáo sư thực sự yên tâm.

 

Dẫn theo nhóm người kiểm tra xong phòng bệnh, khi dẫn mọi người rời khỏi phòng bệnh, Đàm Khắc Lâm mặt mày thâm trầm.

La Yến Phân đi theo phía sau, cẩn thận quan sát sắc mặt ông nói: “Bác sĩ Đàm, giữa em và người nhà có chút hiểu lầm, em sẽ giải thích rõ ràng."

"Giường 3 của cô giao cho cô ấy quản." Lưu Trình Nhiên nói thẳng.

Chuyển việc quản giường cho một thực tập sinh khác, yêu cầu của người nhà bệnh nhân rất dễ đáp ứng, hà cớ gì phải đôi co với người nhà khiến họ đi phàn nàn. Bác sĩ bệnh viện chắc chắn nghĩ như vậy.

"Em...” La Yến Phân môi run lên vì tức giận, không hiểu tại sao mình lại nhận kết quả như vậy, người nhà giường 3 đúng là đồ vong ân bội nghĩa.

Nhìn thấy vẻ mặt của người này, Đàm Khắc Lâm nói: “Để Tạ Uyển Oánh quản thêm giường 7."

Hả? Lý Văn Hào, nghiên cứu sinh nam đang quản giường 7 ngạc nhiên nghĩ, Sao vậy? Giường 7 đâu có phàn nàn gì?

La Yến Phân trong lòng thấy cân bằng hơn một chút.

"Cô ấy đến, các cậu phải phân giường cho cô ấy quản. Nếu không sau này cô ấy làm sao ra khoa được?" Tôn Ngọc Ba nói với ba người họ.

Tạ Uyển Oánh đứng bên cạnh biết rõ lúc này mình không nên lên tiếng, các giáo sư đang hết lòng vì cô.

Mối quan hệ trong phòng rất quan trọng, phải cố gắng hết sức để hòa thuận với nhau.

Bình Luận (0)
Comment