"Cô không về nhà sao?"
"Không. Tôi đã nói rồi mà? Cha mẹ tôi không biết tôi bị bệnh. Nếu tôi về nhà mà lên cơn, cha mẹ tôi sẽ sợ chết khϊếp. Ở khách sạn an toàn hơn."
Là bác sĩ, cần phải hiểu và quan tâm đến mọi lo lắng của bệnh nhân.
"Anh đã đi tìm cô ấy chưa?" Lâm Giai Nhân hỏi.
Tại sao hết người này đến người khác tò mò chuyện riêng tư của anh vậy. Tào Dũng cạn lời.
Thấy anh không trả lời, Lâm Giai Nhân tiếp tục nói: “Tôi đã nói rồi. Cá cược chắc chắn tôi thắng."
"Cô tự nói với mình đi. Anh ấy tối nay tăng ca ở đối diện chưa về."
Lâm Giai Nhân lắp bắp vì tin này: “Anh, anh, anh ấy không phải đã là bác sĩ cao cấp rồi sao, không cần trực đêm nữa chứ?"
"Giống như cô gọi tôi quay lại vậy. Bác sĩ là vậy, bệnh nhân cần là phải quay lại bệnh viện. Tôi vừa nói, anh ấy có thể đến chỗ tôi ngồi."
"Tào Dũng, anh quá đáng lắm. Tôi đã nói anh phải giữ bí mật cho tôi mà." Lâm Giai Nhân dậm chân.
"Tôi đã giữ bí mật cho cô, không nói cho anh ấy biết cô ở đây. Còn việc anh ấy có tình cờ gặp cô hay không, tôi không quản được." Tào Dũng nói, câu này là lời cảnh cáo nghiêm túc hai người này đừng lôi anh vào chuyện của họ. Mỗi người có một kiểu yêu đương khác nhau, hãy quản chuyện của mình, đừng nhiều chuyện của người khác.
Trong lòng rối bời, Lâm Giai Nhân xuống giường, nói: “Tôi phải tranh thủ lúc anh ấy chưa phát hiện ra tôi, nhanh chóng về khách sạn."
Là bác sĩ, cần phải nói thẳng, Tào Dũng nói với cô: “Sau khi diễn xong, cô nên nhanh chóng nhập viện. Muốn mổ ở chỗ tôi hay ở chỗ Phương Trạch đều được, nhưng nhìn tình hình tối nay, cô không còn thời gian để trì hoãn nữa."
"Tôi biết." Lâm Giai Nhân cúi đầu nói.
"Cô có biết Phương Cần Tô không?" Tào Dũng tiện hỏi cô về người đó, dù sao người đó đã đến chỗ anh, anh không biết tình hình thế nào.
"Phương Cần Tô. Người muốn hợp tác biểu diễn với ban nhạc chúng tôi à?"
Nghe giọng điệu của cô dường như không thân thiết lắm với Phương Cần Tô, điều này khác với những gì Phương Cần Tô nói với anh. Sớm đoán được người đó có thể nói dối, dù sao cũng có bài học của Ngô Lệ Toàn nhiều năm trước để tham khảo. Tào Dũng cũng không quá ngạc nhiên, cẩn thận hỏi tiếp để xác minh nguồn tin: “Anh ta nói là bạn tốt của cô. Anh ta biết chuyện của tôi từ cô."
"Anh ta có thể biết được chuyện gì của anh từ tôi chứ?" Lâm Giai Nhân ngạc nhiên khi nghe anh mô tả mối quan hệ giữa Phương Cần Tô và mình.
"Cô không nói với anh ta là tôi và cô là bạn học sao?"
"Chưa từng nói. Anh ta biết tôi đến chỗ anh sao?" Lâm Giai Nhân lo lắng.
"Cô không nói cho anh ta? Chính anh ta nói, nói cô nói với anh ta là cô sẽ đến chỗ tôi tìm tôi."
"Không phải. Những tin này tuyệt đối không phải tôi nói cho anh ta. Tôi không thể nói cho anh ta. Tôi đã nói sáng nay tôi có đối thủ, không thể nào chủ động tiết lộ chuyện mình bị bệnh với người khác."
"Vậy có thể là cô vô tình để lộ tin tức ở đâu đó mà không biết, bị anh ta nghe được."
Lâm Giai Nhân suy nghĩ rồi nói: “Chỉ có một khả năng. Anh ta và tôi ở cùng khách sạn, có thể đã để lộ tin tức nào đó ở khách sạn. Thực ra tôi không thân với anh ta. Việc ở cùng chỗ là do ban nhạc đã sắp xếp trước. Cả ban nhạc ở cùng nhau để tập luyện và quảng bá. Mọi người trong ban nhạc vừa đến hôm nay. Khi nào anh ta nói những lời này với anh?"
Chắc là tình huống như vậy.