Ở Phương Trạch, ca mổ kết thúc sớm hơn giờ ăn.
Đồng bác sĩ mời mọi người Quốc Hiệp ở lại ăn cơm trưa cùng.
Nghe nói Tống Học Lâm đã quay về khoa bệnh, Tạ Uyển Oánh và Bạn học Phan vội vàng đi theo xuống lầu.
Trở lại khoa bệnh, vừa ra khỏi thang máy đã có y tá gọi: “Bác sĩ Tạ, có người tìm cô.”
Thật sự là giật mình.
Ai lại tìm cô tận đến Phương Trạch thế này?
Nhìn kỹ thì là một cặp vợ chồng trung niên, tóc đã điểm bạc, nét mặt hốc hác, ánh mắt lo lắng nhìn cô hỏi: “Cô là bác sĩ Tạ phải không?”
Hoá ra là Lâm ba ba, Lâm mụ mụ từ Quốc Hiệp tìm đến tận Phương Trạch.
Tạ Uyển Oánh hơi bất ngờ.
Gia đình bệnh nhân bước đến trước mặt cô, giọng nói xúc động: “Bác sĩ Tạ, cảm ơn cô. Nếu không có cô nói, con gái tôi đã không chịu phẫu thuật.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ, bác gái, bác trai.”
“Chúng tôi có thể làm gì được chứ?”
Thương thay cho tấm lòng cha mẹ. Tạ Uyển Oánh mỉm cười với người nhà bệnh nhân, nói: “Đi ăn cơm đi ạ.”
Lâm ba ba, Lâm mụ mụ ngẩn người.
“Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ tốt, chăm sóc bản thân. Chuyện chuyên môn cứ để bác sĩ lo. Khi nào cần, bác sĩ sẽ nói, sẽ không để mọi người ngồi không đâu ạ.”
Lâm ba ba, Lâm mụ mụ nghe lời cô, gật đầu lia lịa. Lâm mụ mụ rưng rưng nước mắt, lại muốn khóc. Lần này bà khóc vì vui mừng, bà cảm nhận được con gái mình đã tìm được một vị bác sĩ tốt, một trong những đặc điểm của bác sĩ tốt là có thể khiến người ta an tâm. Vài câu nói ngắn ngủi của bác sĩ Tạ đã khiến gia đình họ vô cùng cảm động.
Bạn học Phan chu đáo xé một mảnh giấy, viết số điện thoại của bác sĩ Tạ cho Lâm ba ba, Lâm mụ mụ. Hai vợ chồng cầm số liên lạc của bác sĩ, vui mừng hớn hở đi ăn cơm.
Làm xong việc này, hai người phát hiện không ít tiền bối xung quanh đang nhìn họ.
Bác sĩ giỏi, đồng nghiệp cũng yêu quý.
Đồng bác sĩ “cool ngầu” cũng ánh lên ý cười trong mắt khi nhìn hai người họ, rồi gọi với bóng người xuất hiện phía trước: “Tào bác sĩ.”
Sư huynh đến rồi.
Tạ Uyển Oánh vội vàng quay đầu lại.
Trong mắt cô, hai bóng người càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Cô chớp mắt: “Tào sư huynh, Đào sư huynh?”
“Đào sư huynh đi theo đến là muốn dự thính hội nghị chiều nay.” Tào Dũng nói, những lời thừa thãi không tiện giải thích, vì có người cấm họ nói thật. Vì vậy, khi đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh lúng túng đến mức muốn “độn thổ”.
Đào Trí Kiệt, người được dặn phải giữ bí mật, khi nhận được ánh mắt của cô, cũng lúng túng nói: “Mọi người ăn cơm chưa? Có đói không?”
“Sư huynh đói rồi ạ?”
“Ừ… đói rồi.”
Hiếm khi thấy Đào sư huynh nói dối thiếu tự nhiên như vậy, Tạ Uyển Oánh suýt nữa thì sốc.
Thấy tình hình không ổn, Tào Dũng liền kéo tay cô đi.
Bị sư huynh kéo đi, Tạ Uyển Oánh quay đầu lại, thấy Bạn học Phan đã đi trước một bước.
Bạn học Phan Thế Hoa rất tinh ý, lúc này cũng “lảng tránh”, bởi vì vẻ mặt của hai vị sư huynh đã nói rõ với anh nghĩ, Không được hỏi.
Mọi người đi vào phòng họp, trên bàn hội nghị đã bày sẵn thức ăn thịnh soạn.
Đồng bác sĩ giới thiệu các món ăn trưa chiêu đãi khách quý Quốc Hiệp: “Đều là món ăn nổi tiếng của nhà ăn bệnh viện chúng tôi. Nếu mọi người chưa từng thưởng thức, có thể thử xem. bác sĩ Tạ, cô và Âu bác sĩ là đồng hương phải không?”
“Vâng.”
“Bánh bao cải thìa, Âu bác sĩ nói là đặc sản quê cô, cô thử xem có đúng vị quê nhà không.”