Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 3313

Tài xế là người đầu tiên bò ra khỏi xe, chỉ đường cho Tạ Uyển Oánh.

Đống đất mênh mông như biển rộng, muốn tìm người kịp thời không dễ dàng.

Người bệnh bị vùi lấp phía trước còn đỡ, không gặp phải khu vực sụt lún diện rộng như vậy. Cô và tài xế có thể lôi người bệnh ra khỏi gầm bánh xe và mấy tảng đá, để lộ phần chi bị thương của người bệnh, tạo điều kiện cho nhân viên cứu hộ xử lý.

Sụt lún lớn thì khác.

Đèn pin chiếu theo hướng tài xế chỉ, vòng sáng chiếu vào bóng người nằm sấp trên mặt đất, tóc dính máu, điều đáng sợ nhất là phần dưới hai đầu gối bị đất đá vùi lấp.

“Thế này, làm sao đưa cậu ấy ra ngoài?” Tài xế lau mồ hôi hỏi.

Đống đất cao nửa mét, bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy đá và dây thép cùng các vật kim loại khác, không loại trừ khả năng có cả mảnh vỡ của “cột trụ trời”. Vật thể kiên cố, chỉ dựa vào sức người đào bằng tay e rằng không thể di chuyển được.

 

“Lớp trưởng Giả.” Các bạn học được cứu ra khỏi xe lần lượt đến xem, nhìn thấy mặt người bị thương liền run giọng gọi. Nhớ lại mình suýt nữa bị chôn vùi cùng lớp trưởng Giả, bọn họ quả thực như vừa bước qua quỷ môn quan, suýt nữa ngất xỉu.

Tạ Trường Vinh hỏi con gái: “Giờ làm sao?”

Chấn thương của lớp trưởng Giả nặng nhẹ ra sao, không cần cô nói, ai cũng có thể nhìn ra. Đối với việc xử lý những trường hợp chấn thương nặng như vậy, Tạ Uyển Oánh không tiện đưa ra ý kiến chuyên môn. Cô không phải bác sĩ hành nghề cũng không phải bác sĩ Chỉnh hình, cần phải giao cho bác sĩ chuyên khoa Chỉnh hình quyết định.

Nhìn chấn thương trước mắt của lớp trưởng Giả, Tạ Uyển Oánh dự đoán nếu tìm thấy người bị thương tiếp theo, trừ những người may mắn thoát nạn và những người chắc chắn đã chết, những người còn lại chắc chắn sẽ bị di chứng rất nặng. Nghĩ đến việc có người gọi cha mình cầu cứu, cô nhỏ giọng nói với cha: “Cắt chi.”

 

Để cha chuẩn bị tâm lý ứng phó với những người tiếp theo.

Mắt Tạ Trường Vinh mở to.

Qua đêm nay, ông gần như tin tưởng tuyệt đối vào khả năng dự đoán của con gái.

“Nhất định phải cắt sao?” Tạ Trường Vinh hỏi. Phản ứng đầu tiên khi nghe tin này là sợ hãi, trong lòng ông tràn ngập nỗi kinh hoàng. Nói đến cùng, ông cũng là người sống sót sau tai nạn đêm nay, thật may mắn.

Tạ Uyển Oánh nói: “Cắt hay không không phải do bác sĩ quyết định, phải có sự đồng ý của người nhà và bản thân người bệnh.”

Tạ Trường Vinh nghe ra, con gái làm bác sĩ tuyệt đối không nhận cái trách nhiệm này.

Người bình thường và người nhà khi biết người bệnh phải cắt chi chắc chắn sẽ sống dở chết dở, chỉ mong đổ trách nhiệm lên đầu ai đó.

Nói không cắt, không đồng ý cắt cũng được, quyền lựa chọn sinh tử trong những lúc như thế này chưa bao giờ nằm trong tay bác sĩ, lời của bác sĩ Tạ rất chí lý.

 

Bác sĩ đề nghị cắt chi là dựa trên phán đoán chuyên môn, nếu không muốn cắt thì tự chịu hậu quả. Có người thà chết chứ không chịu cắt chi, bác sĩ thường phải tôn trọng điều đó.

“Không cắt thì sao?” Tạ Trường Vinh lại hỏi, không ai muốn cắt chi cả.

“Sẽ chết.” Tạ Uyển Oánh không cần suy nghĩ nhiều về câu trả lời này.

Đừng nói bác sĩ có thể chẩn đoán sai. Tiền đề để bác sĩ chẩn đoán sai là y học chưa hiểu rõ về căn bệnh này, hoặc là khám không kỹ, khám sai. Tình trạng của những người bệnh hiện tại không đáp ứng các tiền đề này. Không phải bác sĩ nói sẽ chết, mà là y học nói. Y học là khoa học nghiên cứu về cơ thể sống, vì vậy quy luật tự nhiên của sự sống nói rằng bạn phải chết thì chắc chắn sẽ chết.

Phép màu? Không có. Tất cả những cái gọi là phép màu đều không tách rời khỏi các tiền đề chẩn đoán sai ở trên.

Bình Luận (0)
Comment