Cúp điện thoại của cháu trai. Diệp Tố Cẩn quay lại hỏi chồng: “Anh cho cô ấy làm thực nghiệm, cậu Ba biết, nhưng cậu Ba trước sau không nói cho anh biết là ai, bây giờ phải làm sao?"
Tào Dục Đông muốn lấy khăn tay lau mồ hôi.
"Anh nghĩ giấu được bao lâu?" Diệp Tố Cẩn hỏi lại.
"Giấu cũng có cái lợi của giấu." Tào Dục Đông nghĩ, không nói ra mối quan hệ này, những người khác sẽ không bàn tán về việc cô ấy đi cửa sau trong học thuật.
"Tôi hỏi là, anh có giấu được không?" Diệp Tố Cẩn nói.
Tào Dục Đông thực sự muốn lấy khăn lau mồ hôi nghĩ, Cố gắng hết sức.
Chủ yếu là Bạn học Tạ rất thông minh.
Tào Chiêu ngồi bên cạnh cầm điện thoại: “Ba, cần con gọi điện cho cô ấy không?"
Tào Đống liếc mắt nhìn cậu Hai: “Con gọi cho cô ấy làm gì? Muốn gọi cũng là ba gọi."
Phòng thí nghiệm của cậu Hai không làm chung với ba bọn họ, không giống cậu cả.
"Con gọi cho giáo viên hướng dẫn của cô ấy hỏi xem có thủ tục gì cần chúng ta làm không." Tào Dục Đông nói với con trai cả.
Cần làm rõ các thủ tục. Dù sao đây là tìm giáo viên hướng dẫn thực nghiệm ngoài bệnh viện.
Tào Đống đứng dậy đi làm việc, khi đi không quên nói với cậu Hai ham chơi: “Con đừng có quậy phá."
Tào Chiêu ngồi khoanh tay, từ hôm qua nhận được tin tức, cậu đã hoàn toàn thất vọng, hơi buồn bực.
Sau khi nhận được thông báo của trường, Tạ Uyển Oánh đi tìm giáo viên hướng dẫn là thầy Nhậm, cùng nhau đến phòng giáo vụ của viện y học để làm thủ tục liên quan.
Giám đốc Giang đích thân tiếp đón hai thầy trò.
"Mời ngồi, mời ngồi."
Lãnh đạo mời, hai người ngồi xuống.
Giám đốc Giang cầm điện thoại gọi cho ai đó: “Đúng vậy, hôm nay cô ấy làm thủ tục. Anh hỏi tại sao, cái này tôi không biết. Cô ấy đã tự bàn bạc với thầy Tào rồi. Anh có muốn tự hỏi cô ấy không?"
"Không cần, không cần." Viện trưởng Ngô ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng, thân phận thầy Ngô của mình tạm thời chưa được tiết lộ.
Những người này cứ úp úp mở mở với Bạn học Tạ. Giám đốc Giang gãi đầu, không hiểu lắm.
Viện trưởng Ngô sau đó nghĩ lại, Giám đốc Giang không biết mình là ai, có thể hỏi thêm, liền sửa lời: “Anh đưa điện thoại cho cô ấy."
Điện thoại được đưa qua, nghe nói là thầy Ngô muốn hỏi cô vài câu hỏi, Tạ Uyển Oánh bước tới nhận điện thoại: “Chào thầy Ngô."
"Chào em, Tạ Uyển Oánh. Nghe nói em muốn đến đâu đó làm thực nghiệm cho luận án tiến sĩ?"
"Viện nghiên cứu tim phổi thủ đô ạ."
"Giáo viên của viện y học chúng ta không tốt sao? Giáo sư Nhϊếp khoa Nhi là giáo viên hướng dẫn từ nước ngoài về, mang đến cho viện y học bệnh viện chúng ta những đề tài nghiên cứu khoa học bắt kịp quốc tế, ông ấy chưa giới thiệu cho em phòng thí nghiệm của ông ấy sao?"
"Dạ có, thầy Nhϊếp đã giới thiệu rồi, nhưng em muốn làm nghiên cứu cơ bản ạ."
"Làm nghiên cứu cơ bản thì viện y học chúng ta có rất nhiều giáo viên hướng dẫn." Viện trưởng Ngô gần như muốn hỏi, tất cả các chuyên gia của viện y học trường mình cho em lựa chọn cũng không đủ hài lòng sao?
"Tư tưởng không phù hợp lắm ạ." Tạ Uyển Oánh lấy lý do mà sư tỷ Du đã nói.
Học sinh muốn tìm được người hướng dẫn có cùng tư duy không phải chuyện dễ dàng.
"Không còn lý do nào khác sao?" Viện trưởng Ngô hỏi lại.
"Được làm học sinh của thầy Tào là một vinh hạnh ạ."
Những chuyên gia hàng đầu như Tào Dục Đông cũng giống như ngài, về cơ bản không tuyển sinh. Thỉnh thoảng chỉ tìm một vài người mà thôi. Có cơ hội ngàn vàng như vậy, anh hỏi xem Bạn học Tạ có muốn hay không?
Viện trưởng Ngô thở dài hai tiếng.
Chủ nhiệm Dương đứng bên cạnh thấy biểu cảm của lãnh đạo, không biết nên cười hay nên khóc.
Sau đó, Tào Dũng nhận được tin nhắn từ Viện trưởng Ngô nghĩ, Cậu giữ người lại cho tôi!