Mọi người hoàn hồn lại, thấy bệnh nhân không bị ảnh hưởng bởi chấn động.
Lão Trần, chú của bệnh nhân, suýt nữa quỳ xuống hô to bác sĩ muôn năm, cháu trai được cứu rồi.
Các bác sĩ không dám chủ quan, đây mới chỉ là bước đầu tiên cứu sống bệnh nhân.
Mọi người vội vàng đưa bệnh nhân lên xe cấp cứu.
Trong đám đông chỉ có hai người không nhúc nhích, Vương giám đốc và bảo vệ đứng đực mặt tại chỗ.
“Không chết thật sao?” Bảo vệ dụi mắt.
Trong đầu Vương giám đốc hiện lên cảnh lão Trần cắt thép vừa rồi, có lẽ quá sốc nên anh ta bị đứng hình.
“Tiểu Trần được cứu rồi sao?” Bảo vệ dè dặt nhìn lãnh đạo.
Vương giám đốc mặt mày u ám.
Tạ Uyển Oánh lên xe cấp cứu cùng bệnh nhân, lấy điện thoại ra.
Lưu bác sĩ bên ngoài nói với cô: “Làm phiền cô rồi, Tạ bác sĩ.”
Sau màn trình diễn vừa rồi, Lưu bác sĩ tin tưởng cô hơn, bắt đầu hy vọng cô cứu sống được bệnh nhân. Dù sao anh ta, Lưu bác sĩ, đã chờ đợi bệnh nhân hồi lâu, kiên trì đến bây giờ, cũng mong có kết quả tốt.
Tạ Uyển Oánh gật đầu với tiền bối, cô sẽ cố gắng hết sức.
Xe cấp cứu chạy nhanh về Quốc Trắc.
Nhân viên y tế trên xe bận rộn không ngừng, theo dõi liên tục các số liệu như điện tâm đồ của bệnh nhân. Quách Tử Hào quay lại thấy cô đang gọi điện thoại, hỏi: “Tạ bác sĩ, cô gọi về bệnh viện sao?”
Tạ Uyển Oánh gọi cho Hồ đại ca trước. Hiện trường vụ tai nạn có chút kỳ lạ, khiến cô nhận ra cần phải báo án.
“Tình hình thế nào?” Nghe nói có thể có án mạng, Hồ Chấn Phàm, người luôn muốn làm thám tử, lập tức bật dậy khỏi giường.
“Chỗ bệnh nhân ngã xuống không cao. Mặc dù trời tối, nhưng đèn xung quanh đủ sáng để nhìn rõ điểm rơi. Người ta có thể nhảy sang chỗ đất trống bên cạnh để tiếp đất an toàn, nhưng người bị thương lại rơi đúng chỗ có thép, khiến người ta có cảm giác như bị đẩy xuống bất ngờ.” Tạ Uyển Oánh nói ra điểm đáng ngờ trong vụ tai nạn của bệnh nhân.
Quách Tử Hào ngồi bên cạnh nghe cô nói chuyện điện thoại, ngạc nhiên vì cô không chỉ bận rộn cứu người mà còn có khả năng quan sát kỹ lưỡng môi trường xung quanh người bị thương và phát hiện ra những vấn đề khác.
Một bước cần thiết khi bác sĩ tiếp nhận bệnh nhân là tìm hiểu bệnh sử. Tiếp nhận là người bệnh, bệnh sử của người bệnh bao gồm cả quá trình bị thương. Tạ Uyển Oánh chỉ làm theo quy trình khám chữa bệnh thông thường.
Nếu phải nói điểm khác biệt của cô, có lẽ là rất nhiều bác sĩ chỉ tập trung vào việc chữa trị vết thương, khám bệnh mà không có sự cảnh giác đối với các khía cạnh khác. Ví dụ như Lưu bác sĩ và các nhân viên y tế khác tại hiện trường, không ai nhanh chóng nghĩ đến điểm đáng ngờ của vụ tai nạn và yêu cầu báo án như cô.
Hồ Chấn Phàm rất tin tưởng cô khi nghe cô trình bày vụ án, phải biết rằng cô làm như vậy không phải một lần hai lần, mỗi lần đều rất chính xác, không phải nói bừa.
Hồ Chấn Phàm ghi lại lời cô: “Được, tôi sẽ lập tức dẫn người đến xem.” Sau đó khen cô một câu: “Oánh Oánh, em là một bác sĩ tốt. Có những bác sĩ như em, những người yếu thế mới thực sự được bảo vệ.”
Lời nói của cảnh sát với bác sĩ mang đầy ẩn ý.
Trong số những người tìm bác sĩ chữa bệnh không ít người là nạn nhân của tội phạm. Nếu không được phát hiện kịp thời, những bệnh nhân này rất có thể sẽ tiếp tục bị hại.
Tội phạm có bản tính chột dạ, nếu lần này thoát nạn, chúng sẽ lo lắng, quay lại gϊếŧ bệnh nhân để bịt đầu mối. Hồ Chấn Phàm đã chứng kiến không ít vụ án như vậy, anh thực sự hy vọng tất cả nhân viên y tế đều có ý thức như thám tử để giúp cảnh sát và xã hội làm lực lượng tiên phong trong việc phá án.
Đáng tiếc, những bác sĩ như vậy thực sự rất ít, các bác sĩ thường bận rộn khám chữa bệnh, không có thời gian cho những việc khác.