Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 3705

Nụ cười trên mặt Thiệu Nguyệt Lan không thay đổi, đáp: “Là nhân viên bệnh viện tôi cái gì cũng không biết, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.”

“Bác sĩ Thiệu, có cô tranh đua cho chúng tôi các nữ bác sĩ thật đáng mừng.” Bác sĩ Lý không kìm nén được sự phấn khích nói: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay hiện trường chúng ta lại có một hậu bối trẻ tuổi, tương lai hẳn là cũng là niềm tự hào của chúng ta các nữ bác sĩ ngoại khoa. Cô ấy cũng giống cô, dự định cống hiến trong lĩnh vực Tim Mạch đầy cạnh tranh, làm ra các báo cáo nghiên cứu khoa học Tim Mạch hiếm có.”

Trong mắt Thiệu Nguyệt Lan hiện lên dấu chấm hỏi nghĩ, Nói ai vậy? Chuyện gì mà cô ấy không biết?

“Cho cô xem bài luận văn này.” Bác sĩ Lý hào hứng đưa tạp chí học thuật cho cô, chỉ vào dòng tên tác giả đọc nói: “Bác sĩ Tạ Uyển Oánh. Nghe đồng nghiệp ở đơn vị cô ấy nói, kết quả luận văn cuối cùng của cô ấy sẽ được công bố trên tạp chí học thuật nổi tiếng nhất quốc tế, sẽ nổi tiếng giống cô.” Thiệu Nguyệt Lan không đưa tay nhận tạp chí, trên thực tế ánh mắt cô ấy hơi lảng tránh.
  Đến lượt bác sĩ Lý nhìn cô với dấu chấm hỏi.

Theo lý thuyết khi có hậu bối như vậy xuất hiện, các bậc tiền bối đều rất phấn khích, muốn nhanh chóng làm quen hơn nữa động viên vài tiếng.

Bác sĩ Lý tự nhận quen biết bác sĩ Thiệu không giống bác sĩ Quản sẽ có tâm địa nhỏ nhen ghen tị với người khác.

Nhận thấy sự nghi ngờ của đối phương, bác sĩ Thiệu dường như lấy lại tinh thần rồi nói: “Hình như người tới rồi.”

Bác sĩ Lý lập tức bị phân tán sự chú ý khỏi chủ đề này.

Càng gần đến giờ họp, tiếp theo các vị khách quý lần lượt vội vàng đến.

Trong Quốc Hiệp, người kỳ quái nhất thích xem náo nhiệt nhất của khoa Ngoại Tiết Niệu lại đến muộn, thấy Vi Thiên Lãng chạy tới, vài người gọi hỏi: “Giáo sư Vi, ông sao vậy?”

“Xe tôi sáng nay định lái thì phát hiện bị hỏng, đành phải gọi bác sĩ Ân lái xe đến đón tôi. Đợi cậu ta lái xe đến, tôi bỗng nhiên nhận ra cậu ta lái xe của bạn gái.” Giáo sư Vi vẫn duy trì phong cách rất thích thú với tin tức bát quái của khoa Ngoại Tiết Niệu, kể lại sinh động chuyện sáng nay của học trò cưng: “Vì vậy tôi phê bình cậu ta nói, sao cậu lại ăn bám, không có xe mà lái sao?”
  Mọi người ngửi thấy mùi hay ho.

Ân Phụng Xuân đi theo sau giáo sư không kịp ngăn miệng cấp trên, giải thích một câu: “Không phải.”

“Đúng vậy, bác sĩ Ân của chúng ta tuyệt đối không phải trai bao ăn bám, mặt cậu ta không đủ trắng.”

Bác sĩ Ân là người rắn rỏi, mọi người đều biết da cậu ta hơi ngăm.

Giáo sư Vi nói vậy là có ý gì, nghe giáo sư Vi tiếp tục phân tích: “Cậu ta nói xe cậu ta không đỗ được vào khu nhà bạn gái, khu nhà bạn gái cậu ta chỗ đậu xe chật kín. Bác sĩ Tào, bác sĩ Đào, khu nhà các anh có tình trạng này không?”

Tào Dũng và Đào Trí Kiệt gật đầu với lời nói của đối phương, bày tỏ sự đồng tình với tình trạng thực tế của bác sĩ Ân không nói dối.

“Hiện tại cậu ta đang sống ở nhà bạn gái. Tôi hỏi tại sao bạn gái cậu không đến nhà cậu. Cậu ta nói bạn gái cậu ta thích sống ở nhà mình. Tôi hiểu rồi, đây là theo vợ.” Giáo sư Vi đọc bốn chữ cuối cùng với giọng điệu chuẩn không cần chỉnh.
  Sau khi kinh ngạc, cả hội trường cười ồ lên.

Ai có thể ngờ được, bác sĩ Ân người rắn rỏi vậy mà lại sợ vợ.

Đối mặt với mọi người, Ân Phụng Xuân khoanh tay bày tỏ không chấp nhặt với những người này.

Cách anh ấy và bạn gái chung sống, chỉ cần hai người thấy thoải mái là được, sẽ không quan tâm người khác bình luận thế nào. Sợ vợ thì sao, đàn ông sợ vợ mới hạnh phúc, ghen tị thì chịu đi.

“Ba tôi tới rồi.” Đỗ Mông Ân gọi.

Các thầy cô khoa Phụ sản tới rồi, người của khoa Tim Mạch cũng tới.

 
Bình Luận (0)
Comment