Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 3894

Quốc Trắc không làm chuyện bỏ đá xuống giếng. Nghe nói bên kia thật sự "cháy" rồi, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, dù cho đại lão Trương có độc miệng thế nào.

"Cần chúng tôi cử người qua hỗ trợ không? Bên này chúng tôi khá rảnh." Bệnh viện anh em gặp chuyện, Quốc Trắc nhất định sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ.

Nghe vậy, người của Quốc Hiệp trong lòng chắc hẳn muốn đá Quốc Trắc bay đi.

Tất Vĩnh Khánh hỏi cấp dưới: “Ca phẫu thuật của các anh xong rồi sao?"

Rõ ràng đang thực hiện ca phẫu thuật trình diễn thu hút sự chú ý của mọi người giống như Quốc Hiệp, vậy mà dám nói khá rảnh. Tất Vĩnh Khánh nói thêm: “Chẳng phải nghe nói có rất nhiều lãnh đạo đang xem tại hiện trường sao?"

Về chữ "rảnh" này, Trương Hoa Diệu mô tả cho cấp trên: “Không lừa anh, biểu cảm của các lãnh đạo ở đây rất thư thái, giống như đang xem phim."

 

Phim khoa học viễn tưởng, thoạt nhìn khiến huyết áp người xem tăng vọt, chóng mặt. Xem lâu sẽ khiến người xem thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, như đang ngồi trên tàu vũ trụ du hành trong cảnh đêm tuyệt đẹp của vũ trụ, khám phá nguồn gốc của sự sống.

Người xem thấy rảnh, bác sĩ phẫu thuật có rảnh không?

Đặc điểm của phẫu thuật robot là một người thao tác, những người khác chỉ là phụ. Nói khó nghe một chút, đại lão Trương ông ta và đệ tử Nhậm đại lão đã liên tục hai ca phẫu thuật chỉ làm phụ.

"Phẫu thuật robot bên anh không phải một người thao tác sao?" Trương Hoa Diệu hỏi lại đối phương.

Tất Vĩnh Khánh quay đầu lại, nhìn về phía phòng mổ của bệnh viện mình.

Sau khi sự cố xảy ra, không ai tại hiện trường dám chịu trách nhiệm, vì vậy mọi người ngay lập tức báo cáo lên lãnh đạo bệnh viện. Khi ông ta vội vàng đến nơi, chỉ thấy ca mổ cấp cứu đã được triển khai khẩn cấp.

 

Hiện tại người đứng trên bàn mổ là ...

"Ồ." Sau khi nghe xong lời giới thiệu của đối phương, Trương Hoa Diệu lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, sờ cằm nói: “Bác sĩ Tạ nhà chúng tôi chắc hẳn rất vui, cô ấy sẽ thấy may mắn vì dự đoán của mình không hoàn toàn thành hiện thực."

Bác sĩ Tạ nhân hậu hơn ông ta, chỉ nói không cầu có, chỉ cầu không có, là người lương thiện.

Đối với chuyện này, các bác sĩ xung quanh Tất Vĩnh Khánh ở Quốc Hiệp đều tức đến bốc khói.

Khương Minh Châu hùng hổ: “Hắn dám chạy? Gây họa ở Quốc Hiệp chúng tôi mà muốn chạy?"

Nhớ lại tình hình lúc đó, sau khi sự cố xảy ra trên bàn mổ, bác sĩ Quách quay người bỏ đi thì bị một đám người chặn lại ở cửa phòng mổ không thể nhúc nhích.

Ánh mắt lạnh lùng như đao chém của Tào Dũng khiến ông ta đột nhiên nhận ra đây không phải khoa của mình.

 

Nếu là ở khoa của mình, lúc này ông ta chỉ cần chào hỏi lãnh đạo quen biết, giải thích tình hình là có thể chuồn êm.

Ngọn lửa này không phải do ông ta nhóm, người cầm dao không phải ông ta, cái tội này không đến lượt ông ta gánh.

Chuyện gì cũng để trợ lý gánh tội là căn bệnh chung của các ngành nghề, không chỉ riêng gì lâm sàng, cách làm thông thường này ai cũng không thể chỉ trích.

Nhưng hôm nay khác, sự việc xảy ra ở Quốc Hiệp, bệnh viện hạng ba đứng đầu cả nước.

Các đại lão hàng đầu cả nước có thể để anh chạy sao?!

"Tôi, tôi có trợ lý trên bàn mổ, bác sĩ Đinh có thể làm tốt ca phẫu thuật này. Tôi vừa lúc có việc khác cần phải giải quyết..." Bác sĩ Quách vừa lau mồ hôi bằng mu bàn tay vừa biện minh cho mình.

Nghe ông ta nói vậy, những người trước mặt ở Quốc Hiệp đều trợn tròn mắt, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, muốn treo cổ ông ta lên thiêu sống.

Là người cùng khoa Tim mạch l*иg ngực, đương nhiên là phẫn nộ nhất rồi. Chu Hội Thương kích động tiến lên một bước, giơ nắm đấm về phía mặt ông ta: “Có chuyện gì quan trọng hơn bệnh nhân của anh đang nằm trên bàn mổ kia chứ?!"

Bình Luận (0)
Comment