Nhã Trí nuốt nước miếng, gật đầu ba cái với bác sĩ chị.
Ở hành lang phòng mổ có thể ngửi thấy mùi sô cô la thoang thoảng.
Có người đang bóc giấy gói kẹo sô cô la để dỗ trẻ con.
“Con không cần, con muốn ra ngoài, ra ngoài gặp ba mẹ con!” Bé trai năm tuổi khóc to nhất, giọng nói the thé, tay chân đấm đá trong lòng nam bác sĩ bế cậu bé.
Bị quyền cước của bé con dọa, y tá muốn giúp đỡ cũng lùi lại hai bước.
“Đi, đi xem anh trai làm sao.” Tạ Uyển Oánh nắm tay nhỏ Nhã Trí đi xem tình hình. Là bác sĩ, đều có lòng thương người, nghe tiếng trẻ con khóc không đành lòng, ai cũng muốn giúp đỡ lúc này.
Những người xung quanh bé trai quay đầu lại thấy bé Nhã Trí, nói với bé trai: “Đừng khóc đừng khóc. Con nhìn em gái kìa, nhỏ tuổi hơn con mà không khóc.”
Thực ra Nhã Trí là chị, chỉ là do dinh dưỡng kém nên trông nhỏ hơn bé trai một chút. Đi đến gần hơn, mắt bé Nhã Trí nhìn chằm chằm vào viên sô cô la trên tay chú bác sĩ, miệng ch** n**c miếng.
Những người khác thấy rõ ánh mắt thèm thuồng của cô bé. Vấn đề là trẻ em sắp phẫu thuật không thể ăn gì. Bóc sô cô la chỉ là để dỗ dành bé, không thể cho ăn, cùng lắm cho bé ngửi, liếʍ một chút.
“Bác sĩ Uông, tôi thấy anh cất kẹo đi thôi.” Y tá nói với bác sĩ Uông đang dỗ bé trai.
Bác sĩ Uông là bác sĩ gây mê, sáng sớm đã dỗ dành bé trai này đến mệt mỏi, bất đắc dĩ lấy kẹo sô cô la ra lừa bé. Anh quay đầu nhìn bé Nhã Trí nghĩ, Kỳ lạ, sao cô bé này không khóc không nháo?
“Hình như bé ấy không sợ.” Các y tá cũng phát hiện ra điều kỳ diệu ở cô bé này.
Bé Nhã Trí đương nhiên không sợ, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bác sĩ chị dịu dàng. Mấy ngày nay đã chứng minh có bác sĩ chị ở đây, tiêm cũng không đau lắm.
Thấy bác sĩ Uông dỗ không được bé trai, chỉ kém quỳ xuống xin bé nghĩ, Cục cưng nhỏ, đừng khóc đừng quậy nữa được không?
Thấy vậy, Tạ Uyển Oánh lấy ống nghe từ túi áo ra, đeo lên cổ bé trai, đặt nút bịt tai vào tai nhỏ của bé, đầu nghe đặt chính xác vào vị trí tim của bé. Chuỗi động tác nhanh chóng của cô khiến bé trai không kịp trở tay, đến khi định đá cô thì tai nhỏ đã nghe thấy tiếng “thump, thump, thump”, đôi mắt nhỏ ngấn lệ chớp chớp, nước mắt đọng lại trong khóe mắt.
Cái gì vậy? Bé trai lắng nghe, nhanh chóng bị cuốn hút bởi nhịp đập tim của chính mình.
“Nhìn kìa, bé ấy không khóc nữa!” Bác sĩ Uông và các y tá phòng mổ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mọi người tìm hiểu xem tại sao cô bé này không khóc.
“Bác sĩ Uông, anh trước đây không phải hay dùng chiêu này sao?” Một y tá phòng mổ thắc mắc.
Chiêu đeo ống nghe cho trẻ em rất nhiều bác sĩ hay dùng, hầu hết đều hiệu quả, trừ khi gặp phải “phần tử ngoan cố”. Tạ Uyển Oánh dùng chiêu này cũng là kinh nghiệm tích lũy được từ trước khi trọng sinh, lúc lấy máu cho trẻ em ở khoa xét nghiệm. Sáng nay bác sĩ Uông, với tư cách là bác sĩ gây mê có kinh nghiệm, lẽ ra cũng nên dùng chiêu này. Vậy nên không có chuyện bác sĩ Uông không biết chiêu này, anh ta là bác sĩ lớn của Quốc Hiệp, sao lại không có kinh nghiệm này chứ.
“Chuyện này không đơn giản đâu. Các cô nghĩ bé ấy nhìn ống nghe, thực ra bé ấy đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị gái, nghe nhịp tim thình thịch của mình khi nhìn chị gái xinh đẹp. Khuôn mặt đàn ông của bác sĩ Uông sao có thể so sánh với chị gái xinh đẹp được?”