“Người tốt, làm việc tốt không cần lưu danh.” Cục trưởng Từ khen ngợi, quay lại hỏi Thôi Thiệu Phong: “Tìm được cô ấy không?”
“Chắc chắn tìm được.” Bác sĩ Thôi nói với cục trưởng: “Cô ấy tên Tạ Uyển Oánh, học trò nữ của bác sĩ Đàm.”
“À.” Cục trưởng Từ hiểu ra, cô sinh viên y khoa này thật giỏi giang, mỉm cười: “Vậy là nhà tôi may mắn, gặp tai nạn lại gặp được người tốt thầy thuốc tốt.”
Rời khỏi Bắc Đô 3, Tạ Uyển Oánh đang đi trên đường thì điện thoại đổ chuông, là bạn thân gọi đến.
“Tôi muốn đến bệnh viện cậu tặng trà cho sư tỷ cậu và vị phó giáo sư khoa L*иg ngực đó.” Ngô Lệ Toàn hỏi ý kiến cô: “Cậu thấy họ mua nhiều rồi, tôi tặng thêm cho họ được không?”
“Ừ ừ.” Tạ Uyển Oánh đáp.
Ngô Lệ Toàn nghe thấy tiếng bạn mình nghẹn ngào, giật mình: “Oánh Oánh, cậu khóc à? Ai bắt nạt cậu?”
“Không có, tôi vui quá.” Tạ Uyển Oánh hít mũi nói.
Là thật sự vui mừng, khóc vì vui sướиɠ. Ít nhất lần này, mẹ Đông Tử không chết như ông ngoại cô mà được cứu sống.
“Vui đến mức khóc?” Ngô Lệ Toàn cau mày, không tin lắm lời cô nói: “Tôi mời cậu đi ăn nhé, có chuyện gì thì kể cho tôi nghe.”
“Không cần, cậu không phải định đi tặng trà sao? Tôi đang ở ngoài…”
“Cậu không ở bệnh viện à?”
“Ừ, hôm nay tôi nghỉ.”
“Cậu ra ngoài chơi cho khuây khỏa đi. Tôi biết làm bác sĩ vất vả lắm. Hôm nào tôi mua đồ ăn ngon đến cho cậu bồi bổ.”
“Không cần không cần.”
“Vậy quyết định vậy nhé.” Ngô Lệ Toàn không cho cô nói thêm, chốt hạ.
Bạn thân đôi khi rất bá đạo, Tạ Uyển Oánh mỉm cười cúp máy. Nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mặt, nước mắt trên mặt đã khô, cô bước nhanh qua đường bắt xe.
Đến Quốc Hiệp, Ngô Lệ Toàn xách trà lên khoa L*иg ngực trước. Nhớ bạn thân muốn lấy lòng phó giáo sư, món quà này phải tự tay cô tặng đến nơi.
Chiều muộn, các bác sĩ sắp tan làm. Ngô Lệ Toàn gõ cửa văn phòng Phó Hân Hằng.
Cánh cửa kẹt một tiếng, người mở cửa cho cô là Chu Tuấn Bằng.
Quen mặt rồi, Chu Tuấn Bằng thấy cô, khuôn mặt công tử bột cười hiền lành nói: “Lần này mang gì ngon đến cho phó giáo sư chúng tôi thế?”
Ngô Lệ Toàn đặt hộp quà trà lên bàn trà ở giữa rồi giới thiệu: “Phổ nhĩ hai đến ba năm. Bác sĩ Phó chắc biết, trà đen để càng lâu càng ngon. Đây là loại thượng hạng để dành, được gọi là trà cổ.”
“Ồ.” Thường Gia Vĩ đang đứng cùng Phó Hân Hằng nghe cô nói vậy, không nhịn được bước đến lấy hũ trà trong hộp quà ra, nói với bạn học: “Chia cho tôi một hộp.”
“Cậu không thích uống trà mà?” Phó Hân Hằng không muốn chia cho anh ta, nói thẳng.
“Tôi thích, ai nói tôi không thích. Chỉ là trước đây chưa tìm được trà ngon nên không muốn uống.” Thường Gia Vĩ vừa nói vừa nhìn Ngô Lệ Toàn, thấy không quen biết, hỏi bạn học: “Cô ấy là ai, sao lại tặng trà cho cậu? Cậu quen cô ấy ở đâu?”
Lần trước mọi người đi ăn, Ngô Lệ Toàn chào hàng trà, lúc đó Thường Gia Vĩ không có mặt nên không biết thân phận của cô.
Tương tự, Ngô Lệ Toàn cũng không quen biết Thường Gia Vĩ. Nhưng nhìn anh ta mặc áo blouse trắng chắc cũng là bác sĩ Quốc Hiệp. Nghĩ phải giúp bạn thân mở rộng quan hệ, cô nhiệt tình nói: “Nhà tôi bán trà, nếu anh thích thì tôi có thể gửi cho anh bất cứ lúc nào. Ai mà không biết bác sĩ Quốc Hiệp giỏi giang, được bán trà cho bác sĩ Quốc Hiệp là vinh hạnh lắm.”