“Kém xa lớp trưởng chúng ta, mặt toàn tàn nhang.”
“Cũng không cao bằng Phùng Nhất Thông.”
“Chắc chắn học cũng không giỏi bằng cô ấy.”
Con trai mới là bà tám sao?
Nam sinh tỏ tình cảm thấy khó tin, quay lại nhìn Triệu Triệu Vĩ và những người khác đang nói chuyện.
“Các cậu là ai?” Triệu Triệu Vĩ tiến lên một bước hỏi cậu ta.
“Các cậu là ai?”
“Chúng tôi cùng lớp với cô ấy.”
“Hóa ra là vậy.” Nam sinh đó cười: “Tôi biết, các cậu không bằng cô ấy nên không dám theo đuổi cô ấy đúng không?”
Vừa nghe câu này, Triệu Triệu Vĩ và mấy người kia nổi đóa, bốn người cùng vây quanh nam sinh này: “Với dáng vẻ và trình độ này của cậu mà dám theo đuổi cô ấy à? Tôi nói cho cậu biết, muốn theo đuổi cô ấy, ít nhất phải vượt qua 49 người chúng tôi đã!”
“Các cậu dựa vào đâu mà yêu cầu tôi như vậy? Tôi theo đuổi cô ấy chỉ cần cô ấy đồng ý là được, không liên quan đến các cậu!”
“Sao lại không liên quan? Cậu có phải đàn ông không? Cậu là đàn ông mà lại kém hơn phụ nữ?”
“Cậu là đồ ẻo lả à?”
“Cậu thi vi phân, tích phân được bao nhiêu điểm? Có giỏi bằng cô ấy không?”
“Hít xà đi. Cô ấy vừa hít được hai mươi cái, cậu mau lên làm 21 cái, coi như cậu thắng!”
Hít xà 21 cái? Nam sinh nhìn cây xà đơn lạnh như băng trong gió lạnh, làm một cái cũng khó chứ đừng nói gì đến 21 cái!
Nam sinh suýt ngất xỉu, chân tay rụng rời.
“Đi làm đi!”
“21 cái, chúng tôi đếm cho cậu!”
Bốn người Triệu Triệu Vĩ đẩy người này về phía xà đơn.
Kết quả, ngay trước khi đến xà đơn, nam sinh đột nhiên quay đầu bỏ chạy, chạy bán sống bán chết, chạy ra khỏi sân vận động trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.
“Đồ nhu nhược!”
“Đồ vô dụng. Với cái dáng vẻ này mà dám theo đuổi công chúa nhỏ của lớp chúng tôi?”
“Nhậm giáo chủ đã nói ngay từ đầu rồi, cô ấy là công chúa nhỏ của lớp chúng tôi, không ai được phép bắt nạt.”
Lúc này, 49 nam sinh đều chỉ nhớ ai đó là công chúa nhỏ của lớp.
Thấy mình chưa kịp lên tiếng, chuyện này đã kết thúc. Đối với điều này, Tạ Uyển Oánh không có cảm giác gì. Dù sao, cô cũng không thể nhận lời mời của cậu ta. Cô căn bản không nghĩ đến chuyện yêu đương trong thời gian học tập. Học y, ngành học khắc nghiệt nhất thế giới, lấy đâu ra thời gian yêu đương.
Tập thể dục xong, mua bữa sáng về ký túc xá.
Hai chị trực đêm ở bệnh viện đã trở về, hình như lúc nãy đi ngang qua sân vận động thấy chuyện xảy ra, cười không ngớt với cô.
“Chẳng trách, trước đây chị vẫn thấy lạ, sư muội đáng yêu như vậy mà sao không ai theo đuổi.” Hà Hương Du ghé tai chị cả Liễu Tĩnh Vân cười nói.
Liễu Tĩnh Vân vừa cười vừa gật đầu đồng tình.
Hóa ra là có 49 bức tường đồng vách sắt ngăn cản đội quân theo đuổi. Thật hết nói nổi.
Tạ Uyển Oánh nghe vậy, chớp mắt với hai chị nghĩ, Sao, chẳng phải hai chị cũng vậy sao?
Hà Hương Du và Liễu Tĩnh Vân cũng là công chúa nhỏ của lớp chứ? Đều là nữ sinh duy nhất trong lớp.
“Phụ đạo viên của hai lớp bọn chị không phải Nhậm giáo chủ.” Hà Hương Du giải thích: “Chỉ có Nhậm giáo chủ mới gọi em là công chúa nhỏ thôi.”
“Khi nghe anh ấy gọi là công chúa nhỏ, em thấy hơi hụt hẫng.” Tạ Uyển Oánh thẳng thắn nói cảm giác của mình năm đó.
Hai chị hiểu ý cô, cùng im lặng.
Liễu Tĩnh Vân trực tiếp ngồi xuống ghế không nói gì. Nữ sinh duy nhất trong lớp thì có tác dụng gì. Bệnh viện cũng vậy, trường đại học cũng vậy, giữ người chỉ xem thực lực.
Bây giờ khoa Gây mê đã đủ người, giữ lại thêm một người rất khó khăn. Lớp 8 năm có lợi thế, nhưng không phải tuyệt đối. Còn nửa năm nữa cô ấy sắp tốt nghiệp, nhưng khoa Gây mê của Quốc Hiệp vẫn chưa quyết định có giữ cô ấy lại hay không.