Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 854

Ngoài dự đoán của cô, Tống Học Lâm cúi đầu không nói gì.

Tạ Uyển Oánh hoang mang.

Các bác sĩ khác nhìn hai người họ, hiểu ý của Đào Trí Kiệt. Hai người này trình độ ngang nhau, tương lai đều có khả năng trở thành đại lão, sao có thể lúc này lại biến thành tổ hợp nương tựa lẫn nhau? Phải nói là, cần phải giữ tính độc lập cá nhân.

Bác sĩ có thực lực và tiềm năng, bệnh viện nhất định sẽ giao trọng trách, phải làm trưởng nhóm, phải dẫn dắt học trò, phải bồi dưỡng người kế nhiệm, nên cần thiết phải tự mình đảm đương một phía, cần phải có dã tâm. Ngành bác sĩ thuộc cơ chế đào tạo, điều kiện tốt nghiệp sinh viên y và thi bác sĩ hành nghề đặt ra ở đó, phải có đủ thời gian thực tập. Vì vậy, một bác sĩ xuất sắc phải tự mình dẫn dắt, phải gánh vác trách nhiệm nghề nghiệp này.

 

Đào Trí Kiệt chỉ thiếu nói thẳng ra.

Cậu Tống Học Lâm nếu thích tài năng của cô ấy, có thể nhận cô ấy làm học trò, nhưng không thể như sáng nay, làm mổ chính mà để phụ mổ dắt mũi, loạn hết cả lên.

Cậu là người tương lai phải làm lãnh đạo, làm lãnh đạo là phải tự mình quyết định.

Cô ấy là chưa tốt nghiệp, đang thực tập còn chưa hiểu, cậu là đã tốt nghiệp, đã nói chuyện với viện trưởng Ngô và ban lãnh đạo bệnh viện rồi, nên phải hiểu. Khi cậu vào bệnh viện làm việc, chắc ban lãnh đạo đã nói với cậu, tương lai cậu phải trở thành nòng cốt của bệnh viện này. Bởi vì ai cũng biết cậu không phải bác sĩ bình thường.

Trừ phi cậu không muốn làm lãnh đạo? Nhưng cậu hãy nghĩ kỹ, không muốn làm lãnh đạo thì tương lai sẽ ra sao. Trên lâm sàng biết bao nhiêu chủ trị mãi không lên được phó cao. Rất nhiều người lên được phó cao cũng chỉ là hữu danh vô thực, không có quyền lên tiếng. Bác sĩ đôi khi không có quyền lên tiếng là một chuyện rất bực bội. Ở cùng cấp bậc, quan điểm học thuật mà cậu kiên trì rất khó được người khác chấp nhận.

 

Thành tựu nghề nghiệp lớn nhất của bác sĩ là gì? Chữa khỏi một vài bệnh nhân, hàng ngàn hàng trăm bệnh nhân sao? Thành tựu nghề nghiệp lớn nhất của bác sĩ là mở rộng và phát triển phương án điều trị thành công của mình, đạt được tiến bộ đột phá trong nghiên cứu y học, ứng với câu nói của người xưa là hành y tế thế, phổ tế chúng sinh.

Không làm lãnh đạo thì lấy đâu ra ưu thế để tranh giành bệnh nhân, tranh giành thành tích, tranh giành tài chính với người khác. Cũng giống như Quốc Hiệp nhất định phải phấn đấu trở thành bệnh viện đầu rồng của cả nước.

Tống Học Lâm cúi đầu, trong lòng xuất hiện sự đấu tranh kịch liệt chưa từng có, im lặng không nói.

Khâu Thụy Vân nhìn ra cậu sư đệ này của giáo sư đang giãy giụa trong lòng, nghĩ nghĩ, Quả nhiên là tiểu tử vừa tốt nghiệp, có năng lực nhưng chưa nhận thức rõ ràng thực tế.

 

Lúc này Tống Học Lâm mới bắt đầu cân nhắc đến vấn đề thực tế. Nhận cô làm học trò khó đến mức nào? Nghĩ đến mấy giáo sư muốn dùng năng lực của mình để áp chế cô ấy cũng rất khó, ngầm tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy. Giai đoạn hiện tại cậu lấy đâu ra thực lực mà dám nói lời này.

Có lẽ một ngày nào đó cậu có thể, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, cậu cần thời gian.

Thấy người này đã tỉnh ngộ, Đào Trí Kiệt mỉm cười chuyển ánh mắt về phía tiểu sư muội. Chuyện sáng nay nói cho cùng, khiến anh nhận thức được cần phải bắt đầu bồi dưỡng ý thức độc lập cho người mới. Tống Học Lâm cần, cô cũng cần.

"Oánh Oánh, buổi chiều em đã xem bài thi của các thực tập sinh, em chọn một người trong đó làm học trò của em." Đào Trí Kiệt nói.

Hóa ra sư huynh Đào không chỉ đơn giản là để cô giúp tiền bối Khâu. Tạ Uyển Oánh chợt giật mình nghĩ, Sư huynh Đào thật tốt bụng.

Giáo sư nào mà chẳng muốn chọn một người giỏi nhất trong số người mới để tự mình hướng dẫn cho nhẹ nhàng. Cô tuy có nhiệm vụ hướng dẫn thực tập, nhưng chuyện tốt thế này chắc chắn không đến lượt cô, một người cũng là thực tập sinh.

"Sư huynh Đào, việc này—!”

"Bảo em chọn thì em cứ chọn, chọn ai cũng được." Giọng nói ôn hòa lễ độ của Đào Trí Kiệt lộ ra khí phách mạnh mẽ.

"Cảnh Lăng Phi." Tạ Uyển Oánh suy nghĩ kỹ, chọn người đồng hương của mình trước.

Bình Luận (0)
Comment