Tạ Uyển Oánh vội vàng đến chào bác sĩ Kim.
Chu Hội Thương xách túi hành lý lên xe, thấy Thường Gia Vĩ ngồi ở hàng ghế trước: “Sao lại là cậu?"
"Chỉnh hình II kêu ca nói lần nào cũng là họ cử người đi, nói đến lượt Chỉnh hình III chúng tôi rồi. Nên tôi đến." Thường Gia Vĩ vừa nói vừa nhai kẹo cao su.
Tên công tử bột này, miệng toàn nói dối, chắc là muốn xuống nông thôn tán gái. Chu Hội Thương nghĩ vậy, Khương Minh Châu và những người khác trên xe cũng nghĩ vậy.
Tạ Uyển Oánh không ngồi xuống, mà đứng nhìn ra ngoài cửa sổ xem có ai từ khoa phòng của cô đến không.
Không lâu sau, thấy cả đám người từ khoa phòng của cô đến. Hà Quang Hữu và Khâu Thụy Vân bước lên xe buýt, nói với mấy thực tập sinh và kiến tập sinh phía sau: “Tìm chỗ ngồi tùy ý đi, trên xe còn nhiều chỗ."
"Vâng, thầy." Đái Nam Huy và Cảnh Lăng Phi đáp lời, tự giác đi đến hàng ghế sau cùng.
Thấy sư muội Phạm Vân Vân lên xe, Tạ Uyển Oánh vẫy tay bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
"Đủ người chưa?" Thường Gia Vĩ quay đầu lại đếm số người: “Mười người?"
"Chưa đủ. Vợ của bác sĩ Lâm, y tá trưởng Diêu Khiết của khoa chúng tôi cũng đến." Chu Hội Thương bổ sung.
Đi khám chữa bệnh từ thiện chủ yếu là công việc khám bệnh, không cần nhiều y tá, thường chỉ mang theo một y tá lành nghề hoặc thậm chí là y tá trưởng, vì cần quản lý thuốc men quan trọng mang theo.
Đang nói chuyện thì một phụ nữ tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp bước lên xe.
Tạ Uyển Oánh mới biết, thầy Lâm Thần Dung của khoa Tim mạch đã kết hôn, vợ là y tá trưởng của khoa Tim l*иg ngực, là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí y tá trưởng tương lai của khoa Tim l*иg ngực.
"Đến đây ngồi đi." Thấy là người quen cũ, bác sĩ Kim mời Diêu Khiết đến.
Diêu Khiết đi đến, ngồi xuống bên cạnh họ, vừa quay đầu thấy Tạ Uyển Oánh, cười nói: “Tôi biết cô, cô là bác sĩ Tạ phải không? Chồng tôi thường xuyên nhắc đến cô."
Thầy Lâm vậy mà thường xuyên nhắc đến cô sao?
"Anh ấy thường nói, sao cô lại là sinh viên ngoại khoa, nếu là nội khoa thì có thể ở lại khoa Tim mạch của họ." Diêu Khiết nói thẳng ra những lời chồng mình hay nói.
"Nhiều người muốn giữ cô ấy lại lắm." Bác sĩ Kim nói: “Tôi cũng muốn giữ cô ấy lại khoa Thần kinh của chúng tôi."
"Thôi đi, đừng làm lỡ tương lai của người ta." Diêu Khiết nói.
Bác sĩ Kim vừa nghe liền nổi đóa: “Tháng trước tiền thưởng của khoa Tim l*иg ngực các cô không phải sắp rụng hết tóc rồi sao?"
"Đừng nghe họ nói bậy, khoa Tim l*иg ngực chúng tôi tương lai rất có tiền đồ." Diêu Khiết phản bác.
Khương Minh Châu sợ họ thật sự cãi nhau, liền chuyển chủ đề: “Con trai cô mấy tuổi rồi?"
"Con trai tôi ba tuổi. Lúc tôi ra khỏi nhà nó mè nheo, nói muốn đi bắt dế cùng tôi. Tôi nghe vậy liền hỏi ai dạy nó nói thế. Nó bĩu môi không thèm trả lời tôi." Diêu Khiết trả lời, rồi nói với cô: “Cô kết hôn rồi thì nên sinh con sớm đi, nếu không lớn tuổi rồi muốn sinh con, e là không còn sức mà chăm sóc mấy tiểu tổ tông này."
"Không phải có người già giúp chăm sóc sao?"
"Đó là cô chưa biết, nó chỉ cần bố mẹ, không cần ông bà."
Khương Minh Châu nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ nghiêm túc về lời cô ấy nói.
Những người khác nhìn biểu cảm này của cô liền nhận ra điều gì đó, ồ lên kinh ngạc: “Cô và anh ấy ở bên nhau rồi đúng không?"
"Ai?" Khương Minh Châu như bị giật mình.
"Cô và Vu Học Hiền yêu nhau rồi đúng không? Đang tính đến chuyện kết hôn sinh con?" Bác sĩ Kim túm áo cô nói.
"Không có không có, đừng nói bậy." Khương Minh Châu phủ nhận.
"Đúng rồi, tôi vốn nghe nói là khoa các cô cử anh ấy đi, sao giờ lại thành cô đến rồi?" Diêu Khiết nhớ lại lúc khoa điều dưỡng giao nhiệm vụ cho cô có nhắc đến danh sách nhân viên tham gia hoạt động.