“Không được.” Hà Quang Hữu từ chối, nói rõ bác sĩ không nhận quà.
“Chỉ một quả trứng gà mỗi người thôi. Ủy ban nhân dân xã mời, coi như các vị dùng bữa.” Trưởng thôn Lý giả vờ giận, bảo người ta mang một rổ trứng gà nhét lên xe.
Các cán bộ thôn khác giúp bác sĩ khuân thuốc men và vật tư y tế lên xe. Diêu Khiết phụ trách kiểm kê vật tư trên xe, đếm xong thấy không thiếu gì, báo cáo với lãnh đạo có thể đi được rồi.
Mọi người cầm bánh bao hấp to do vợ trưởng thôn Lý làm lên xe, cắn vài miếng.
Xe khởi hành. Cán bộ thôn đứng ở cổng Ủy ban nhân dân xã tiễn đoàn khám từ thiện ra về. Các bác sĩ cảm động vô cùng.
Trên đường, mưa không ngừng rơi, xua tan cái nóng mùa hè, gió mát khiến người ta dễ ngủ.
“Mệt chết mất.” Dựa đầu vào cửa sổ xe, Khương Minh Châu tháo kính áp tròng, nhắm mắt ngủ.
Bác sĩ Kim ngồi bên cạnh cô không nói gì, đã ngủ trước cô rồi.
Diêu Khiết tìm một chỗ ngồi ba người trên xe nằm xuống, hôm nay chỉ có một mình cô là y tá, bận đến đau lưng mỏi gối.
“Cho cô ấy cái áo khoác.” Chu Hội Thương quay lại thấy các nữ đồng nghiệp sợ lạnh, nói với Hà Quang Hữu.
Khâu Thụy Vân lấy áo khoác choàng cho Diêu Khiết, người mặc ít nhất.
“Lãnh đạo ngủ rồi.” Thường Gia Vĩ ghé tai Chu Hội Thương nói nhỏ.
Nhϊếp Gia Mẫn ngồi ở hàng ghế trước, hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi xuống, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không phát hiện ra ông đang ngủ gật. Chỉ có thể nói, dù ngủ, lãnh đạo vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, đúng mực.
Vì vậy, Tạ Uyển Oánh ngồi cạnh giáo sư Nhϊếp nghe thấy tiếng cười trộm của Chu sư huynh và Thường tiền bối phía sau. Một lúc sau, các tiền bối phía sau đều ngủ theo giáo sư Nhϊếp.
Tạ Uyển Oánh quay lại nhìn, trên xe, mọi người ngủ nghiêng ngả. Xe rung lắc, ai cũng đừng cười ai.
Hơi mệt, Tạ Uyển Oánh nhắm mắt nhưng không ngủ được. Có lẽ hôm nay quá phấn khích, đầu óc khó mà nghỉ ngơi. Mở mắt ra thấy giáo sư Nhϊếp có phong cách phương Tây, cô nhớ đến sư huynh Tào cũng hơi hướng phương Tây.
Ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi lộp độp trên kính xe, thật khiến người ta suy tư, nhớ lại buổi tối hôm đó cùng sư huynh Tào cầm ô, đến quán ăn khuya đối diện bệnh viện ăn cơm cùng các sư huynh, sư tỷ.
Đã hẹn cuối tuần đi dạo với sư huynh Tào để thư giãn đầu óc, không ngờ lại có nhiệm vụ khám từ thiện, việc đi dạo chỉ có thể đợi đến cuối tuần sau.
Không biết sư huynh Tào thế nào? Sư huynh Tào chắc biết cô đi khám từ thiện, vì trước khi đi cô đã nhắn tin báo cho sư huynh biết cuối tuần bận.
Cả ngày chưa kịp lấy điện thoại ra xem, lúc này lấy ra xem thì thấy có tin nhắn đến.
Hoàng sư huynh nhắn tin cho cô nghĩ, Sư muội nhỏ, sư huynh Tào mua kem mới cho em, đợi em về ăn nhé.
Kem ngọt ngào, khiến cô thèm nhỏ dãi.
Khóe miệng Tạ Uyển Oánh cong lên, mở tin nhắn tiếp theo, sư huynh Tào nhắn nghĩ, Đi ra ngoài cẩn thận, đừng căng thẳng, có việc gì nhớ gọi điện thoại.
Vâng. Tạ Uyển Oánh nhắn lại cho hai sư huynh để họ yên tâm.
Bỗng nhiên vai cô bị chọc từ phía sau.
“Sư tỷ Tạ.” Phạm Vân Vân đứng sau cô nói: “Hình như có người đuổi theo xe chúng ta.”
Có chuyện bất thường ở đuôi xe? Tạ Uyển Oánh lập tức đứng dậy đi cùng cô đến hàng ghế cuối cùng của xe.