Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 889

Tạ Uyển Oánh đau lòng, nhớ lại năm xưa, khi muốn cứu ông ngoại, cô cũng tuyệt vọng đến mức chỉ muốn quỳ xuống trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, cứu mẹ và em gái con với.” Cậu thiếu niên đưa tay nắm lấy áo cô, giọng khàn đặc nói, nước mắt trên mặt giờ đây không phân biệt được là gì nữa.

Phạm Vân Vân đứng sau Tạ Uyển Oánh chứng kiến cảnh này, hoàn toàn không biết làm thế nào.

“Nào nào, đừng quỳ.” Khâu Thụy Vân chạy xuống xe nói.

Tạ Uyển Oánh sững người, rồi phản ứng lại, cùng Khâu tiền bối kéo cậu bé dậy.

“Không sao đâu, đừng khóc, nói cho cô biết, bệnh nhân ở đâu?” Tạ Uyển Oánh vừa lau nước mắt cho cậu bé vừa hỏi.

Bên cạnh họ, cửa sổ xe được kéo xuống, Khương Minh Châu đeo kính, cầm đèn pin chiếu vào cậu bé, kinh ngạc: “Máu trên người cậu ấy ở đâu ra?”

 

Nhìn kỹ, trên quần áo cậu bé có một vết máu.

“Bị tai nạn giao thông sao?” Các bác sĩ lần lượt thò đầu ra cửa sổ hỏi han tình hình.

Đừng nói là xe của họ đâm phải cậu bé này.

Tài xế vội vàng lao xuống khỏi ghế lái hỏi cậu bé: “Là cậu tự đuổi theo xe tôi. Bố mẹ cậu không dạy cậu sao? Xe mà cũng đuổi theo à? Tôi mà phanh gấp, cậu sẽ đâm vào đuôi xe tôi đấy.”

Nghe thấy người lớn ồn ào, cậu thiếu niên ngơ ngác.

“Đưa cậu bé lên xe trước.” Chu Hội Thương gọi mọi người.

Trời đang mưa, không thể để cậu bé đứng ngoài trời, không ốm cũng sẽ bị nhiễm lạnh.

Mọi người quay lại xe.

Cậu thiếu niên được hai bác sĩ dìu lên xe, có lẽ do chênh lệch nhiệt độ, cậu bé run rẩy.

Tạ Uyển Oánh lấy khăn khô lau nước cho cậu bé. Khâu Thụy Vân tìm áo khoác cho cậu bé mặc, đề phòng cậu bé bị cảm.

 

Cởi bỏ bộ quần áo dính máu của cậu bé, các bác sĩ mới nhìn rõ.

“Không phải máu của cậu bé.” Thường Gia Vĩ nói.

“Chắc chắn không phải máu của cậu bé, nếu không thì đã chết rồi.” Chu Hội Thương hơi khó chịu vì cậu nói thừa.

“Là máu của người khác dính vào quần áo cậu bé.”

Nghe vậy, cậu thiếu niên tỉnh táo lại, nói: “Mẹ con bế em gái con bị máy kéo đâm phải.”

Quả thật là tai nạn giao thông. Các bác sĩ đều muốn ôm đầu.

“Cậu gọi xe cấp cứu chưa?” Khương Minh Châu hỏi.

“Nhà cậu ấy mà có điện thoại sao?” Chu Hội Thương quay lại phản bác cô.

Chỉ cần nhìn trang phục của cậu bé, đôi dép lê cũ kỹ, quần áo rách rưới, chắc chắn nhà cậu bé không mua nổi điện thoại. Chiếc xe đạp cũ nát kia chắc là nhặt ve chai được rồi tự sửa chữa mà dùng.

Hơn nữa, điện thoại ở nông thôn chắc chỉ có văn phòng Ủy ban nhân dân xã mới có. Gọi xe cấp cứu thì xe cấp cứu gần nhất cũng phải từ trạm y tế xã hoặc bệnh viện huyện đến, mất khá nhiều thời gian. Nếu bệnh nhân bị thương nặng, e là không đợi được.

 

Cậu bé này thật thông minh, thấy xe của họ có biển hiệu Quốc Hiệp thì đuổi theo.

“Giờ phải làm sao?” Khương Minh Châu đẩy kính lên, vội vàng hỏi mọi người.

Mọi người đều nhìn về phía lãnh đạo. Quay lại hay không, cứu người hay không, không phải do họ quyết định mà là do lãnh đạo quyết định.

“Cách xa không?” Giọng Nhϊếp Gia Mẫn trầm ổn hỏi cậu bé.

Cậu thiếu niên vội vàng nói với bác sĩ: “Không xa, không xa, xe các vị chạy qua đó là đến ngay.”

“Người bị thương hiện tại ở đâu?” Giáo sư nói tiếng phổ thông không rõ ràng, Tạ Uyển Oánh giúp giáo sư hỏi lại tình hình cụ thể.

Bình Luận (0)
Comment