“Sữa đậu nành, bánh mì, em ăn gì cũng được.” Tạ Uyển Oánh cảm ơn sư tỷ, dù sao cô cũng không quan tâm ăn uống lắm, chỉ cần no bụng là được.
“Chị đi tìm sữa bò cho em.” Tiểu sư muội tối nay thể hiện xuất sắc, Khương Minh Châu quyết định bổ sung dinh dưỡng cho cô, vỗ vai cô mấy cái.
Chia tay mọi người, Tạ Uyển Oánh và Khâu Thụy Vân đưa bệnh nhân sau mổ đến phòng bệnh khoa Ngoại.
Bác sĩ Chu trực đêm nay, sau khi mổ mấy tiếng đồng hồ rất mệt, ngáp một cái, đi đến sau Tạ Uyển Oánh nói: “Tôi đã nói với các y tá rồi, cô có thể ngủ ở phòng trực của họ. Khoa chúng tôi không có bác sĩ nữ nên không có phòng trực riêng cho nữ.”
“Cảm ơn anh, bác sĩ Chu.” Tạ Uyển Oánh cảm ơn.
“Bác sĩ Khâu có thể đến phòng trực nam của chúng tôi ngủ.” Bác sĩ Chu nhìn Khâu Thụy Vân với ánh mắt đầy mong đợi, hy vọng có thể trò chuyện thêm với đồng nghiệp từ bệnh viện lớn ở thủ đô trong phòng trực.
 
Khâu Thụy Vân không lo lắng chuyện khác, đang ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra tình trạng ống dẫn lưu của bệnh nhân, đồng thời hỏi Tạ Uyển Oánh về tình trạng mất máu của bệnh nhân trong khi mổ.
“Tổng cộng mất khoảng 1200ml máu, trong khi mổ có hiện tượng nhịp tim bất thường.” Tạ Uyển Oánh không phủ nhận tính nguy hiểm của ca mổ tối nay. Thực ra, nếu không có bậc thầy như thầy Nhϊếp, ca mổ này cơ bản là tìm chết.
Nghe vậy, Khâu Thụy Vân có vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào máy điện tim, đồng thời nói với cô: “Cô đi ngủ đi. Sáng mai dù có lấy máu, chắc ở đây cũng không làm được hết các xét nghiệm chúng ta muốn làm cho bé. Chỉ có thể đợi bé ổn định qua đêm, sáng mai nhanh chóng chuyển viện.”
“Vâng.” Tạ Uyển Oánh cũng không dám lơ là tình trạng bệnh nhân.
 
Năng lực kỹ thuật của cơ sở y tế như bệnh viện huyện dù sao cũng rất hạn chế.
Văn Quý ló đầu nhìn vào phòng bệnh. Em gái mổ xong, có một giáo sư ra nói với cậu về tình hình của em gái, nói ca mổ thuận lợi, cần chú ý hậu phẫu.
Thấy bác sĩ chị ở đó, Văn Quý rón rén bước vào phòng bệnh, sợ đánh thức em gái, len lén nhìn em, nhỏ giọng hỏi bác sĩ chị: “Chị ơi, em gái em sao rồi?”
“Đừng lo, tối nay có bác sĩ trông bé. Bác sĩ Nhϊếp chắc đã nói với em rồi, ngày mai bé sẽ được chuyển đến bệnh viện lớn, không sao đâu.” Tạ Uyển Oánh nói với cậu.
“Mẹ em…” Văn Quý đến tìm bác sĩ chị chính là vì chuyện này, trong lòng lo lắng mẹ và em gái sẽ phải nằm ở hai bệnh viện khác nhau. Mẹ Văn Quý bị thương không nặng, không cần đến bệnh viện lớn.
“Chị cho em số điện thoại của chị. Có chuyện gì em cứ gọi cho chị.” Tạ Uyển Oánh viết số điện thoại của mình lên giấy cho cậu.
 
Văn Quý hai tay nhận tờ giấy ghi số điện thoại, cẩn thận gấp lại cất vào túi quần, sau đó ra ngoài tìm cán bộ thôn bàn bạc. Bà nội đã dặn, có việc gì thì hỏi cán bộ thôn.
“Tạ Uyển Oánh.” Khâu Thụy Vân cầm điện thoại đến đưa cho cô: “Ra ngoài nghe máy đi, thầy Đào gọi.”
Sư huynh Đào gọi đến. Tạ Uyển Oánh nhận điện thoại đi ra ngoài cửa, tìm một góc yên tĩnh nghe chỉ thị của sư huynh.
Sư huynh Đào dễ tính, không biết sẽ đánh giá chuyện tối nay như thế nào.
“Oánh Oánh.” Giọng nói ôn hòa của Đào Trí Kiệt vang lên từ đầu dây bên kia: “Khuya rồi đấy. Gần hai giờ rồi.”
Tạ Uyển Oánh mới nhận ra đã muộn như vậy.
“Mổ với giáo sư Nhϊếp, cảm giác thế nào?”
“Cũng được.”
Đào Trí Kiệt chớp mắt nghĩ, Anh chỉ hỏi thăm thôi, tiểu sư muội thẳng thắn nói ra luôn.
“Chứng tỏ em làm tốt phải không?”
Giọng điệu của sư huynh có chút kỳ lạ, hình như đang khen cô sao?
Tạ Uyển Oánh thận trọng nói: “Đều là làm dưới sự chỉ đạo của thầy Nhϊếp, đôi khi động tác hơi do dự.”
“Lần đầu làm, bình thường thôi.”
“Vâng, thầy Nhϊếp cũng nói bình thường, bảo em đừng sợ.”
Nhϊếp Gia Mẫn thật sự nói với cô như vậy sao? Đào Trí Kiệt cầm điện thoại cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, trong mắt không còn ý cười, nhưng Tạ Uyển Oánh bên này không nhìn thấy.