Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 978

Các sư huynh dọa cô bằng thầy chưa đủ, lại lôi cả sư tỷ ra dọa. Tạ Uyển Oánh nghe thấy tiếng cười khúc khích khác thường bên cạnh, hình như Tống bác sĩ đang cười thầm.

Lái xe, Đào Trí Kiệt lấy một phong bì từ trong túi công văn đưa cho cô.

“Cái gì vậy?” Tạ Uyển Oánh nhận phong bì, hỏi.

“Tiền thưởng bổ sung của bệnh viện cho chuyến đi khám chữa bệnh từ thiện ở nông thôn lần trước, ai cũng có. Em là sinh viên y khoa, không có thẻ lương, nên bệnh viện bảo anh đưa riêng cho em.”

“Sư huynh, trong này không phải là hai trăm đồng đấy chứ?” Tạ Uyển Oánh cẩn thận hỏi, sợ Đào sư huynh lấy cớ trả lại hai trăm đồng cho cô.

Cao Chiêu Thành ngồi ghế phụ bật cười ha hả.

“Em có thể mở ra xem bên trong có bao nhiêu.” Đào Trí Kiệt cong mắt nhìn gương chiếu hậu, nháy mắt với cô như thể đang cười.

 

Tạ Uyển Oánh vội vàng mở phong bì, đếm, tổng cộng mười tờ một trăm đồng. Số tiền này đối với cô mà nói là một khoản tiền lớn. Nghe nói lương thưởng và phúc lợi của Quốc Hiệp cao thật, đúng là cao thật. Nếu không thì sẽ không cho một thực tập sinh như cô nhiều tiền thưởng từ thiện như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô, hai sư huynh ngồi phía trước có vẻ rất hài lòng, khóe miệng nở nụ cười.

Xe chạy về khu ký túc xá của cán bộ nhân viên trường y. Tạ Uyển Oánh và Tống Học Lâm xuống xe, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, đi đến nhà cô giáo Lỗ.

Hạ cửa kính xe, Đào Trí Kiệt và Cao Chiêu Thành không quên dặn dò hai người: “Có việc gì thì gọi điện thoại.”

Đi trên cầu thang đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

Bấm chuông cửa.

Cửa mở ra, thấy hai người tay xách nách mang, cô giáo Lỗ giật mình: “Mấy đứa mua nhiều đồ thế!?”

 

“Thầy ơi, không nhiều đâu ạ. Nhà thầy hay có khách, mỗi người ăn một miếng là hết ngay.” Tạ Uyển Oánh đã có kinh nghiệm đến nhà thầy Trang làm khách, nên rất quen thuộc với quy trình, không đợi thầy trả lời, đã xách hoa quả vào nhà, tìm tủ lạnh rồi nhét hết vào.

Tống Học Lâm chỉ biết phụ giúp cô.

Thấy không ngăn được hai người, cô giáo Lỗ đóng cửa lại, nhìn Tống Học Lâm: “Cậu này là?”

“Anh ấy là bác sĩ Tống, thầy ơi, tốt nghiệp trường y Bắc Đô ạ.” Tạ Uyển Oánh đáp.

Vị thiên tài trong truyền thuyết của Bắc Đô đây sao. Cô giáo Lỗ mỉm cười, gọi vào trong nhà: “Thư Bình, sư huynh đại học của con đến này.”

Hình như cháu trai của cô giáo Lỗ đã về nhà. Một chàng trai mười tám, mười chín tuổi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, mũi và mắt giống hệt cô giáo Lỗ, khí chất lịch sự nho nhã. Thấy vị sư huynh nổi tiếng của Bắc Đô, Trương Thư Bình rất bất ngờ và vui mừng: “Là sư huynh Tống khoa ngoại ạ?”

 

Tống Học Lâm gật đầu.

Cháu trai vui, cô giáo Lỗ cũng vui, tiếp đón mọi người: “Ăn cơm trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Cơm nhà bày biện đầy bàn nghĩ, Thịt kho tàu, canh sườn non, cá chiên giòn, thịt băm nấu nấm đậu phụ, trứng rán lá hẹ, nộm rau có trứng bắc thảo trộn sa tế.

Chắc hẳn cô giáo Lỗ đã chuẩn bị cả ngày để chiêu đãi họ. Người trẻ ăn khỏe, không dám phụ lòng trù nghệ của thầy.

“Sư tỷ Lý của em sao rồi ạ?” Cô giáo Lỗ hỏi Tạ Uyển Oánh.

“Sư tỷ ở lại khoa Tim mạch theo dõi hai ngày, hôm nay không có gì thì chắc sáng mai về nhà ạ.” Tạ Uyển Oánh nói với thầy.

“Sư huynh Chu của em điều trị cho cô ấy à?”

“Không ạ, là thầy Phó. Sư tỷ yêu cầu ạ.”

Nghe tin này, cô giáo Lỗ cũng giống những người khác, cho rằng sắp xếp như vậy là ổn.

“Hy vọng cuối năm nay sẽ thấy đứa bé chào đời.” Cô giáo Lỗ tính ngày dự sinh của đứa bé.

“Được ạ, không vấn đề gì đâu.” Tạ Uyển Oánh nói.

Bình Luận (0)
Comment