Thập Niên 90 Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 23


Sau khi nhận được đơn thuốc của Vương Bình, Tạ Vân đã bổ sung vào đơn thuốc của nhà xác, không để lại nhược điểm cho người khác nắm thóp, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.

Tầm mắt của cô cũng lớn dần, bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của bộ phận quản lý.

Chỉ là cô còn chưa kịp nói chuyện với bên bộ phận quản lý, trái lại chờ được Chu Thắng trở về!.

Trước khi lên tàu Chu Thắng đã gọi điện thoại đến nhà thuốc, người của nhà thuốc bèn chuyển lời lại cho Tạ Vân.

Bình thường chỉ khi nào Chu Thắng ở nhà thì Tạ Vân mới nổi lửa nấu ăn, còn không thì rất ít khi cô đụng đến nồi niêu xoong chảo.

Bởi vì chuyện Chu Thắng trở về nên Tạ Vân đặc biệt dậy sớm đi chợ một chuyến, thịt rau đều mua cho đủ, lại bổ sung gạo, mì, ngũ cốc và dầu mỡ trong nhà còn thiếu, đồng thời nấu một bữa cơm trưa ở nhà! Kết quả là cô đã quá lâu không nấu cơm nên bị hố, một bữa này cô nấu tận lượng ăn của ba người, chỉ có thể để lại cho Chu Thắng nửa bàn thức ăn thừa tiếp đón.


Buổi chiều sau khi tan tầm Tạ Vân cũng không ăn ở căng tin nữa mà là vội vàng trở về nhà, nhìn thấy trong phòng đèn sáng, cô mừng rỡ không thôi, nhưng bước chân lại dừng lại.

Tạ Vân ở cửa xoắn xuýt hết nửa phút làm xây dựng tâm lý, sau đó mới vặn tay nắm cửa đi vào.

Trong lúc nhất thời, cô có chút không dám đối mặt với Chu Thắng.

Nói một cách chính xác là cô không dám đối mặt với Chu Thắng “giải ngũ”, không dám đối mặt với quá nhiều bất ổn mà Chu Thắng “giải ngũ” mang lại trong tương lai.

Trong lòng Tạ Vân tự nhủ với bản thân, cùng lắm thì để cho Chu Thắng mở một nhà hàng nhỏ, tay nghề của Chu Thắng vốn không tệ, hơn nữa cô còn học được khá nhiều công thức nấu ăn ở Thái Sơn Đường, nguyên nhân cô không thích nấu cơm một là vì lười biếng, hai là vì tự mình ghét bỏ bản thân làm khó ăn! Các kỹ năng nấu ăn trong Thái Sơn Đường còn có thể cứu vớt được một người trời sinh không giỏi nấu ăn như cô, nếu như để Chu Thắng cũng học được một ít, việc buôn bán hẳn là không thành vấn đề đâu ha?Các tiểu thương bày bán cơm trước cổng bệnh viện Nhân Dân đều có thể kiếm được rất nhiều tiền!Cô cũng có thể mở một phòng khám! Với kiến ​​thức về y dược học được ở Thái Sơn Đường, chỉ cần cô tiếp tục làm từng bước một cách vững chắc, danh tiếng của cô nhất định sẽ dần được nâng cao.

Trình độ của bác sĩ giỏi như thế nào, bệnh nhân uống hai liều thuốc thì biết ngay ấy mà!Sau khi bọn họ uống thuốc xong, bệnh tình được cải thiện, nếu có bệnh trở lại nhất định sẽ lại đến gặp cô, khi gặp người thân, bạn bè của họ bị bệnh, cũng sẽ chủ động giới thiệu với cho cô.

Nhưng nếu uống thuốc không đỡ, tiếng hư tiếng xấu đồn xa, cũng có thể “lây” từ người này sang người khác, truyền xa tám ngàn dặm cũng không chừng.

Tạ Vân bước vào phòng, lần theo âm thanh nhìn về phía phòng bếp.

Đập vào mắt đầu tiên chính là, Chu Thắng không thiếu cánh tay hay cẳng chân nào, vẫn thẳng tắp đứng đó.

Nhìn tiếp lần hai, Chu Thắng đúng lúc quay đầu nhìn cô, sắc mặt anh có chút tái nhợt, màu môi cũng rất nhạt, có thể nhìn ra là anh đã bị thương, dáng vẻ này rõ ràng là đã trải qua mấy ca phẫu thuật lớn.

Tạ Vân treo túi xách trong tay lên móc áo ở cửa, dang rộng cánh tay về phía Chu Thắng.


Tình cảm của cô và Chu Thắng vẫn rất tốt, chỉ là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều thôi.

Chu Thắng lau tay qua loa lên giẻ lau một chút, chỉ hai ba bước đã đi tới trước mặt Tạ Vân.

Anh nắm lấy eo cô nâng cô lên, xoay vài vòng rồi mới buông Tạ Vân xuống.

Anh rất nhớ cô.

Đặc biệt là khi anh đang lang thang giữa sự sống và cái chết.

Trải qua hết ca phẫu thuật này đến ca phẫu thuật khác, anh luôn nghĩ rằng mình phải kiên trì, nhất định phải kiên trì cho đến khi gặp lại Tạ Vân, dù chỉ là một lần.

Nếu có cơ hội, anh rất rất rất rất rất muốn gặp cô, hơn nữa cũng anh cũng hy vọng bọn họ có thể gặp nhau mỗi ngày.

Ông trời nhân từ, quả nhiên đáp ứng tâm nguyện của anh để anh thoát khỏi sinh tử, tuy rằng thân thể không còn tốt như trước, nhưng anh đã có thể trở lại bên cạnh Tạ Vân.


“Nha Nha, anh rất nhớ em.

”Nha Nha là tên mụ của Tạ Vân, bên nhà mẹ đẻ vẫn luôn gọi cô như vậy.

Tạ Vân giống như là một cỗ máy không có tình cảm, cô hất mặt Chu Thắng sang một bên, một tay khác nắm lấy cổ tay Chu Thắng, kéo anh trở về phòng ngủ.

“Suýt nữa em quên mất anh vẫn còn là thương binh, để em bắt mạch cho anh.

Anh bị thương ở chỗ nào hửm? Anh liệu mà tự giác chứ đừng để em phát giác nhé, anh biết rõ chuyện này không thể giấu được em mà.

”.

Bình Luận (0)
Comment