Bố vợ muốn bỏ tiền ra lo liệu, Tạ Trường Vinh ngồi trên băng ghế dài mà tính toán.Tôn Dung Phương trở về, cầm lấy điện thoại, gọi cho một họ hàng khác báo tin vui và chuẩn bị lo liệu chuyện học phí của con gái.Đến lúc gọi điện cho bố của mình, quả nhiên bố bà vô cùng vui mừng.
Bố Tôn nói với con gái: “Để ba và Doanh Doanh nói chuyện vài câu nào.
Vừa rồi chồng con làm ba bực mình nên ba đã cúp máy rồi.”Nghe ông ngoại muốn nói chuyện điện thoại với mình, Tạ Uyển Doanh liền chạy qua, cầm ống nghe điện thoại: “Ông ngoại ạ.”“Doanh Doanh à, cháu cố gắng học hành, làm một bác sĩ giỏi, bất luận như thế nào ông cũng sẽ lo cho cháu học đại học.” Ông ngoại Tôn nói với cháu gái.“Cháu biết rồi ạ, ông ngoại.” Tạ Uyển Doanh gật đầu, rung rung nước mắt.
Có một câu nói, cô tạm thời sẽ không nói với ông ngoại.
Cô muốn học Đại học Y, muốn làm một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, chính là vì kiếp trước ông ngoại qua đời do bị bênh tim.“Tiền học phí của cháu sẽ không có vấn đề gì đâu.” Ông ngoại Tôn bảo đảm với cháu gái.“Ông ngoại ơi, vào thời gian rảnh cháu sẽ đi làm thêm để trang trải tiền học phí và sinh hoạt phí ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.“Học y rất vất vả, cháu sẽ không có thời gian để đi làm thêm đâu.” Ông ngoại Tôn lắc đầu không đồng ý với cách làm của cháu gái.Dù sao trong lòng Tạ Uyển Doanh đã hạ quyết tâm là cả đời này tuyệt đối sẽ không để ông ngoại và mẹ mình phải quá vất vả nữa.Sau đó, ông nội Tạ không gọi điện lại ngay cho con trai Tạ Trường Vinh.Cho đến ngày hôm sau, ông nội Tạ mới đích thân đến nhà của con trai.Chắp tay sau lưng, Tạ Hữu Thắng nói với con trai: “Ba đã nghe nói rồi, Doanh Doanh muốn học Đại học Y, học trong tám năm.”Tạ Trường Vinh giãy nảy lên: “Tám năm? Con gái mà học Đại học tới tám năm thì sẽ già mất rồi, làm sao mà lấy chồng được nữa chứ?”“Ba cũng nghĩ như vậy, vấn đề bây giờ không phải là tiền nữa.” Ông nội Tạ hắng giọng nói.Trong nhà này, là một đứa con gái mà học đại học những tám năm? Là con trai thì không sao, có thể lo liệu được, còn con gái thì không thể, dù sao trong nhà lão Tạ này, hết thảy đều lấy con trai làm chủ.“Doanh Doanh đâu rồi?” Ông nội Tạ không thấy cháu gái thì liền hỏi.“Con bé đi ra ngoài với mẹ nó rồi ạ, mua một ít đồ dùng chuẩn bị cho việc học đại học.” Tạ Trường Vinh càng nói càng thấy tức: “Còn nữa bố, ông ngoại con bé nói muốn lo cho nó đi học.”“Ông ngoại con bé có biết nó phải học những tám năm không.
Nếu như ông ấy muốn thì cứ để cho ông ấy lo vậy.” Ông nội Tạ gợi ý cho con trai, ai hứa thì người đó bỏ tiền ra mà lo .Tạ Trường Vinh cũng nghĩ vậy, ông không tin ông ngoại Tôn thật sự có đủ khả năng lo cho cháu gái học đại học támnăm, nói thẳng ra thì ông ấy cũng chỉ là một người nghèo nàn, không có bao nhiêu tiền cả.Chỉ là ông ta tuyệt đối không nghĩ đến là có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ cho con gái ông ta học đại học để làm bác sĩ như vậy.Đã là thủ khoa khoa tự nhiên, lại còn là người đứng đầu bảng ngành Y toàn quốc.
Ai cũng đều muốn bợ đỡ đứa trẻ với tương lai tiền đồ rộng mở của nhà này.Tôn Dung Phương sau khi đi quanh một vòng đến nhà họ hàng bạn bè thì quay về nhà, báo tin vui với chồng mình: “Tiền học phí của Doanh Doanh đã lo liệu xong rồi.”Tạ Trường Vinh ngẩng đầu lên: “ Là bố bà đưa tiền cho bà sao, mà không đúng, ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ.”“Không phải, bố tôi không có bao nhiêu tiền cả, nhưng đồng nghiệp trước đây của ông ấy thì có.
Còn nữa, dì của Doanh Doanh đã bảo sẽ cho tôi vay tiền rồi.
Còn bà dì của Doanh Doanh, làm bảo mẫu ở nhà người ta, có nói chuyện với ông chủ nhà đó, thì người ta nói rằng mong muốn giúp đỡ cho Doanh Doanh đi học Đại học, bảo rằng làm bác sĩ là giỏi nhất.” Tôn Dung Phương biết rõ cả gia đình họ hàng nhà ông Tạ đều không giúp được gì, nên dứt khoát tìm sự giúp đỡ từ nhà mẹ đẻ của mình.Nghe vợ mình báo tin vui xong, Tạ Trường Vinh dường như không tin vào tai mình: “Những gì bà nói không thể nào là thật được.
Bọn họ đâu có quen biết với Doanh Doanh, sao có thể sẵn lòng bỏ tiền cho con bé đi học chứ.”“Có thể người ta cảm thấy Doanh Doanh nhà chúng ta tương lai tiền đồ rộng mở, bây giờ họ giúp đỡ Doanh Doanh thì sau này sẽ có lợi cho bản thân họ chứ sao.”“Các người, các người ….” Tạ Trường Vinh giơ ngón tay chỉ vào vợ, tức giận thờ phì phò bỏ đi ra ngoài..