Nhóm dịch: Thất Liên HoaBa ruột là tiến sĩ luật học từng du học nước ngoài, Cố Pháp Điển nghe hiểu pháp luật.
Cậu ấy cũng biết đây sẽ là kết quả xử lý cuối cùng.
Bởi vì trạm y tế đưa ra chẩn bệnh rằng vết thương rất nhỏ, mà muốn đạt được thương tích nhẹ theo như pháp luật đưa ra, phải là tổn thương tay chân, gương mặt, và cơ quan nội tạng, còn phải tới bệnh viện cấp tỉnh đưa ra giám định chuyên môn thì mới được.
Cố Pháp Điển đang muốn quan tâm tới chuyện này tới cùng, đương nhiên là tự có suy tính của cậu ấy.
Nhưng chuyện đến nước này rồi, cho dù cậu ấy có tức giận thế nào cũng không còn cách nào khác!“Dì à, Bán Hạ nói em ấy không phải là con của Tần Tú, dì xem trên sổ hộ khẩu xem, có vấn đề gì hay không?” khiêng thùng sữa trái cây, chàng trai nhấc từng bước lên lầu.
Triệu Hà nói: “Dì đã xem hộ khẩu rồi, không có vấn đề gì, lời trẻ con nói cũng chưa chắc đã là thật, bị mẹ đánh thì bèn nói không phải con ruột của mẹ, chuyện này có rất nhiều đứa bé đều từng nói khi còn bé, có được không?”Ngũ quan của Cố Pháp Điển rất thanh tú, cực kỳ giống mẹ Lâm Quân của cậu ấy.
Mặc dù đánh nhau trốn học đánh bida đi chơi khu vui chơi đều từng làm, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, cậu ấy là một thiếu niên rất ngoan.
Đứa trẻ cười lạnh một tiếng: “Mẹ ruột thì cũng chẳng ai ngược đãi con của mình như vậy.
” Theo trực giác, cậu ấy lựa chọn tin tưởng Bán Hạ.
Công an Triệu vừa đi vừa nói chuyện: “Điểm Điểm à, hôm nay dì mới biết được cháu là một đứa bé cực kỳ có tinh thần trượng nghĩa, mặc dù học tập thì cháu không bằng Tiểu Dân và Tiểu Hiến, nhưng nhân cách nhân phẩm thì lại rất ưu tú.
Chỉ là cô bé kia cần phài quay về, bản thân cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, ba của cháu lại mặc kệ cháu, cháu lại chăm con gái của người ta, chuyện này dính líu tới bắt có rồi đó.
Dì biết cháu là có lòng tốt, nhưng bất trắc đứa bé kia xảy ra chuyện gì ở nhà cháu, chẳng lẽ cháu…” Muốn vào trung tâm cải tạo thiếu niên à?Cháng trai còn chưa tra chìa khóa, cửa đã đột ngột mở ra.
Cô bé nhéo nhéo nắm tay, gương mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, giống như một con cá nóc nhỏ phồng lên.
Cô bé cũng không tiến lên, chỉ là mím môi nhìn anh trai.
Ở trong mắt cô bé, cậu ấy là tất cả của cô bé.
Công an Triệu vươn tay muốn kéo cô bé, Cố Pháp Điển nhấc chân chắn ở phía trước: “Để Tần Tú tự tới đón.
”“Điểm Điểm!”Một thùng sữa trái cây bị rớt nằm trên mặt đất, Cố Pháp Điển nói: “Dì cứ nói là dì nhờ cháu chăm sóc cho bé, chẳng lẽ không được?”…Để Tần Tú tự tới cửa đón.
Nếu Bán Hạ không phải con ruột của cô ta, vậy thì việc này cũng chẳng có gì đáng để nói, nhưng nếu là như vậy thật, thì lại càng đáng giận.
Cho nhịn đói nhịn khát, đe dọa, và đả kích bằng ngôn ngữ thược về phương diện ngược đãi tinh thần, gây ra sự tổn thương không hề nhỏ so với tổn thương thân thể, nhưng ở trong cuộc sống thì rất khó để phân tách nó ra với dạy dỗ.
.