Nhóm dịch: Thất Liên HoaThẩm Tứ Bảo không chút đề phòng, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng anh ta lập tức bình tĩnh lại: “Đùa gì vậy, nhà chú nào phải là nhà cháu, gia đình cán bộ cấp cao, của cải dư dả đâu, chú xuất thân từ gia đình nghèo khổ, nào có đồ cổ gì chứ? Pháp Điển, khó trách ba cháu luôn nói cháu, cháu ấy à, phải chú ý tới phẩm đức.
”Triệu Hà không im lặng nữa, nói: “Phó bí thư Thẩm, Pháp Điển không có nói bừa, là vợ của anh nói anh có thứ trị giá mười chiếc vàng thỏi, lại bị Bán Hạ làm mất.
”Trong lòng Thẩm Tứ Bảo thầm mắng Tần Tú ngu dốt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhu cũ: “Là mấy đồng bạc mẹ tôi để lại trước khi mất, mấy đồng chẳng đáng giá tiền, mất thì mất thôi, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại Tần Tú, để xem sau này cô ấy còn dám ăn nói hàm hồ vây nữa không.
”Lúc này Bán Hạ lặng lẽ mở cửa ra một khe hở nhỏ, Thẩm Tứ Bảo lập tức nói: “Tới đây nào Bán Hạ, ba đưa con đi mua kem ăn, được không?”Rầm một tiếng, nhóc con thế mà lại đóng cửa lại, còn thiếu chút nữa kẹp vào tay Thẩm Tứ Bảo.
Thế nhưng anh ta chẳng hề tức giận, rất có kiên nhẫn, dứt khoát ngồi xuống, rất quen thuộc, tự rót nước cho mình uống, vừa nói: “Trẻ con thường hay có chút hờn dỗi, người lớn nên có chút kiên nhẫn.
”Hồ Khiết nói: “Phó bí thư Thẩm, thái độ này của anh mới đúng, so với cái thái độ kia của Tần Tú, tôi thật sự hoài nghi Bán Hạ không phải con ruột của hai người.
”“Sao có thể chứ, Bán Hạ là con gái ruột của tôi, tôi yêu thương còn không kịp nữa là.
” Thẩm Tứ Bảo cười xua tay: “Nhưng tôi là đàn ông, hơn nữa công việc cần phải đi công tác, xã giao, Tần Tú ấy à, phụ nữ nông thôn không có kiến thức, trọng nam khinh nữ, nếu mọi người nhìn thấy cô ấy đối xử không tốt với Bán Hạ, nhất định phải nói lại với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy.
”Không hổ là người có thể giao tiếp với thương nhân nước ngoài, tài ăn nói này, phong độ này, anh ta thành công xoay chuyển cục diện.
Ánh mắt của Triệu Hà có ý bảo: Cũng đến lúc rồi, đi dỗ Bán Hạ ra đi.
Cố Pháp Điển cắn răng, nói: “Chú Thẩm, chú bảo dì Tần Tú tới đón Bán Hạ đi, cháu muốn gặp dì ấy, nói chuyện với dì ấy.
”“Được, chú sẽ gọi điện thoại cho dì.
” Thẩm Tứ Bảo có cầu tất ứng, cầm điện thoại lên.
Cố Pháp Điển cầm một lóc sữa trái cây, đẩy cửa đi vào phòng bếp.
Trời đã tối đen, nhưng Bán Hạ không bật đèn, dẫm lên ghế, bò trên mặt bàn đang nhìn ngoài cửa sổ.
Cửa mở ra, bỗng nhiên cô bé quay đầu lại: “Anh trai.
” Đứa bé ngừng một chút, đèn đường ngoài cửa sổ chiếu lên đôi mắt của cô bé, bên trong lấp lánh nước mắt, cô bé nói: “Không sao đâu, dù sao anh cũng là trẻ em, em không trách anh đâu.
”Trẻ em cũng chỉ là trẻ em, không lay chuyển được ý của người lớn.
Bán Hạ là cho rằng cậu ấy không thể lay chuyển được Thẩm Tứ Bảo, muốn đưa cô bé về nhà cho nên mới nói như vậy à?.