Nhóm dịch: Thất Liên HoaCậu không thể nào bế đứa trẻ, nhất là bé gái, cả đời này sẽ không.
Nhưng cậu lại cảm thấy có chút kỳ quái, cô gái nhỏ này sao lại biết tên tắt của cậu?Điểm Điểm, chỉ có mẹ Lâm Quân ở với cậu khi còn bé, mới gọi cậu như vậy.
Không lẽ, mấy ông già trong xưởng nói?Chỉ là Lâm Quân không cần cậu, tên tắt cậu cũng không muốn, vừa nghe liền thấy phiền.
Cậu nói: "Phó bí thư Thẩm? Thẩm Tứ Bảo đi, sao tôi nhớ nhà ông ta chỉ có một đứa bé trai mập mạp.
"Đứa bé trai là Kim Suất, là hàng xóm với Tần Tú, cậu nói: "Cái này, thật ra là trước đây nuôi ở dưới quê, mới vừa đón về.
""Ai sẽ báo cáo chuyện này cho Liên đoàn Phụ nữ, Tần Tú bạo hành trẻ nhỏ, cho người ở Liên đoàn Phụ nữ phê bình cô ta.
" Cố Pháp Điển vừa nói, nhắt túi lên chuẩn bị chơi banh, nhưng lúc này, cô bé đột nhiên nhoài người ra, bò tới vào lòng cậu.
Cậu sợ cô bé té, theo bản năng ôm lấy, cô bé liền chôn đầu trên bả vai cậu.
Người đứa bé mềm nhũn, cứ như vậy dính vào ngực cậu, còn dựa đầu lên vài cậu.
"Đứa nhỏ này, Pháp Đại chúng ta sợ bẩn nhất, cậu cũng đừng! ""Kỳ Khải, cậu bỏ tay ra, con bé sợ đâu!"Hai đứa bé trai cùng nói.
Đây chỉ là một con thằn lằn nhỏ, giống như lông chim vậy, nhưng rất có lực, ôm cậu thật chặc.
Gió thổi tung bộ quần áo thùng thình của cô, vốn Cố Pháp Điển muốn giúp cô kéo xuống, nhưng vừa đưa tay, ánh mắt lạnh lùng.
Kỳ Khải cũng cảm thấy không đúng, đưa tay ra, Cố Pháp Điển la lên: "Đây là bé gái, con mẹ cậu không nhìn thấy sao? Quay lưng lại.
"Nếu bên ngoài, Pháp Đại lại lớn hơn, thì Cố Pháp Điển chính là lão đại của đám trẻ.
Cậu ra lệnh một tiếng, một đám trẻ đồng loạt xoay người.
Hít một hơi sâu, Cố Pháp Điển nhẹ nhàng kéo tay áo đứa trẻ lên, thiếu chút nữa thì nín thở.
Đứa bé trong lòng cậu cũng theo đó mà nấc lên.
"Đau?" Cố Pháp Điển nhẹ giọng hỏi.
Bán Hạ hít một hơi sâu: "Em gái chịu được!"Cố Pháp Điển đưa em gái đến chỗ bóng mát, từ sau lưng kéo áo sơ mi của cô ra, từng vết thương đỏ, rậm rạp chằng chịt, còn chồng lên nhau, thấm ra cơ hồ là máu.
Nhưng cậu mới nhìn, cô bé bởi vì đau, trong nháy mắt rút thành một khối.
Cố Pháp Điển không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với đứa trẻ: "Em gái tên gọi là gì?""Bà nội gọi em là Ny nhi, mẹ gọi là Bán Hạ.
" Cô bé bình tĩnh đáp.
Cố Pháp Điển: "Sao mẹ lai đánh em?"Bán Hạ vốn muốn nói hết những gì mình thấy cho anh nghe, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến, trước khi mất, bà nội có nói đến, nói tự đến xem ba và mẹ của cô, còn nói bọn họ tới đón cô, nhưng nhà chú bác không những không tin, mời đạo sĩ đến bắt quỷ, cho bè nội uống rất nhiều thang thuốc đắng.
Vậy nếu bây giờ cô liền nói những chuyện đó, anh cũng sẽ cho là cô bị quỷ nhập vào người, sẽ cho cô uống nhiều thuốc đắng đuổi quỷ chứ?Đứa bé yếu ớt nói: "Em không có trộm đồ, hu hu.
.
" Cô khóc.
Với đứa bé, Pháp Điển như biến thành con người khác.
.