Lê Tuyết nghe xong rơi vào trầm tư, mím môi, cô nhớ một chút về cuộc thi múa.Cuộc thi múa này là sự hợp tác giữa nhà trường và một số công ty, một trong những bên tổ chức là công ty của nam chính trong truyện.
Chính vì cuộc thi này mà ở kiếp trước Thư Vân Hề đã gặp nhân vật nam chính của truyện.Mà ở kiếp này đã đổi thành Lục Mạn Mạn.Tuy Lục Mạn Mạn lớn lên ở dưới quê, không hiểu biết gì nhưng ở kiếp trước, sau khi trở về nhà họ Lục, cô ta hâm mộ khả năng ca hát và nhảy múa của Thư Vân Hề nên đã lén học múa, nấu ăn, vẽ tranh...!Tóm lại là bây giờ cô ta biết mọi thứ.Sau khi tái sinh, cô ta không muốn Thư Vân Hề luôn được toả sáng, đặc biệt là ở kiếp trước Thư Vân Hề đã dùng cơ hội này để đặt nền tảng cho việc sau này gả vào một gia đình giàu có, nên cô ta đã không thèm nghĩ ngợi mà đăng ký.Kết quả là toàn bộ giám khảo ở vòng sơ loại đều bị lay động, cho dù có một hai người có lòng riêng cũng không đánh gục được cô ta, tiến lên thành công, sau đó đại diện cho trường hợp tác với một đoàn ca nhạc nổi tiếng của nước ngoài.Sẽ có rất nhiều người nổi tiếng và giàu có có quyền lực đến xem cuộc thi này, trong đó có một số là những người có quyền lực vượt quá tầm với của nhà họ Lục.
Mặc dù hầu hết mọi người đến xem là nể mặt nhà họ Cung, nhưng với tư cách là một nghệ sĩ biểu diễn, đó sẽ là cơ hội hiếm có để lộ diện.Thấy cô không nói gì, Triệu Cầm cho rằng cô cảm thấy không thoải mái nên sờ đầu cô an ủi: "Đừng buồn, con so với bọn nó cũng không tệ, sau này học đại học sẽ có cơ hội thôi!""Nói lời khó nghe thì ba người đó là những đứa trẻ không có mẹ, Thư Vân Hề được chú Lục cưng chiều, nhưng ông ấy chỉ ký gửi tình cảm của mình dành cho mẹ nó vào nó mà thôi, không có được mới là tốt nhất.""Nếu như lúc đó mẹ của Lục Mạn Mạn không chen vào giữa thì có lẽ đến cuối cùng cũng không có được hạnh phúc, đàn ông đều có đức hạnh này.
Lúc đó cha con đối với mẹ tốt nhường nào thì cuối cùng ông ta vẫn ngoại tình, chứ chưa nói đến việc chú Lục con thành đạt như bây giờ, bên cạnh không thiếu phụ nữ, nếu không cũng sẽ không có em trai của con, giờ già rồi, mẹ chỉ muốn sống yên ổn thôi."Nói đến đây, giọng điệu của bà có chút châm biếm: "Nếu thật sự yêu mối tình đầu đó thì ông ấy sẽ không lấy mẹ của Lục Mạn Mạn, thay vì nói là hận mẹ con bé thì thà rằng nói ông ấy muốn che đậy mặt ích kỷ của mình còn hơn.""Về phần Lục Mạn Mạn và Lục Lương thì con càng không cần phải lo lắng, bọn nó hao tâm tổn trí như thế chẳng phải vẫn không có ai yêu thương đấy sao, chỉ có thể tự mình chiến đấu.
Lục Mạn Mạn là người mạnh mẽ và tàn nhẫn, e rằng lúc ở quê đã phải chịu nhiều khổ cực, thằng bé Lục Lương thì có tính cách lạnh lùng, có thể thấy nó cũng sống không dễ dàng gì.""Con thì khác, cho dù có thế nào thì con vẫn còn có mẹ lên kế hoạch cho con, con phải chăm chỉ học tập, cố gắng thi vào một trường đại học thật tốt.
Năm sau mẹ sẽ trở lại công ty, đến lúc đó mẹ sẽ làm quen với một số quý bà, tìm một chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú cho con.
Sớm muộn gì nhà họ Lục cũng là của em trai con, khi đó sẽ không ai có thể ức hiếp con!"Ý của lời nói rất thẳng thắn, chính là nói cô đừng tranh với những người này, như thế chỉ có phí sức.Lê Tuyết ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tự tin của Triệu Cầm, ngại phá vỡ giấc mộng đẹp của bà.Còn nhà họ Lục ư?Nhà họ Lục đều rơi vào trong tay Lục Lương hai đời rồi!Bây giờ cô chỉ mong rằng mình sẽ không phải thê thảm như trong truyện, kết hôn với một người bình thường là tốt lắm rồi.Cô cam chịu gật đầu: "Con hiểu rồi."Lại tán gẫu thêm vài câu, Triệu Cầm bèn đi xuống lầu: "Đừng xem quá muộn, đi ngủ sớm đi.""Con biết rồi ạ."Lê Tuyết tiễn Triệu Cầm ra ngoài, thấy bà đã đi xuống, cô đang định đóng cửa lại thì thấy Lục Lương lên lầu.Cậu trở về một mình, đã thay quần áo rồi, là bộ mà cô chưa bao giờ thấy cậu mặc.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất đẹp trai và cao ráo.Cậu cũng nhìn thấy cô, cậu quay đầu lại, có vẻ tâm tình tốt, hơi nhướng mày, có chút nhàn hạ thờ ơ.Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu.Tuy nhiên, cô không hề có niềm vui nào cả, thậm chí còn có chút không vui.Lần này đổi lại là Lê Tuyết có vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn cậu một cách vô cảm rồi hờ hững đóng cửa lại.Những lời của Triệu Cầm đã nhắc nhở cô rằng tính cách của một người phần lớn là do môi trường sống mang lại.
Sự cực đoan của Lục Mạn Mạn, sự thờ ơ của Lục Lương, đạo đức giả của Thư Vân Hề, và...!mặc cảm tự ti của “Lê Tuyết”..