Cố Dung tới đón các nàng đi chơi tiện thể tới trường ăn trưa luôn, Ninh Chu Di không tới, hẹn Cố Dung cùng vài người bạn khác gặp ở cổng công viên giải trí sau.
Trầm Vãn, Hứa Niệm cùng Cố Dung đến nhà ăn kiểu Tây trong trường học ăn trưa.
So với quán cơm Trung Quốc bình thường, giá cả trong nhà hàng kiểu Tây cao hơn rất nhiều.
Hứa Niệm chưa từng vào đó, Trầm Vãn thì cảm thấy nhà hàng kiểu Tây lại mở trong trường học trông có chút gì đó "phèn" hơn những nhà hàng cao cấp khác, cho nên cũng chưa từng vào.
Mở quán trong trường ít nhiều cũng sẽ theo xu hướng trong trường, không xài tiền mặt, trước khi vào Cố Dung có đưa một ngàn tệ cho Trầm Vãn.
Ấn tượng của Hứa Niệm về đồ ăn Tây chính là bò bít tết cùng rượu vang đỏ, nhưng Cố Dung không gọi bít tết mà gọi canh hầm măng tây, bắp phô mai đút lò, tiramisu cùng với vài món khác không biết gọi là gì, lại còn có cả tôm.
Chỗ này trông cũng không đến nỗi "phèn" như Trầm Vãn nghĩ, ngược lại so với vài nhà hàng khác trong giới còn tốt hơn, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tươi.
Trầm Vãn thích tôm, thuận tay lột hai con tôm nướng phô mai siêu to cho Hứa Niệm, nàng có chút ồn ào, nói đông nói tây, đồ ăn cũng không chặn nổi miệng.
Lúc nàng chuẩn bị lột con tôm thứ ba cho Hứa Niệm, Cố Dung trầm giọng nói: "Im lặng ăn cơm."
Trầm Vãn ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, nghiêng đầu bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Hứa Niệm.
Lúc lên xe đến công viên giải trí, Trầm Vãn kéo Hứa Niệm ngồi băng ghế sau, nói nhỏ: "Dì nhỏ nghiêm túc quá đi, còn thích quản người khác hơn mẹ mình nữa, hai chị em mà khác nhau nhiều quá -----"
Vừa nói còn vừa khoa tay múa chân, dường như chỉ sợ Cố Dung không nghe thấy.
Hứa Niệm ngẩn ra, theo bản năng nhìn lên ghế phía trước.
Công viên giải trí vừa mới khai trương không lâu, vé vào cửa được giảm giá rất mạnh kèm theo nhiều ưu đãi hấp dẫn, chỉ cần ba mươi tệ đã có thể chơi được sáu trò, lợi nhuận thực tế thì không rõ, nhưng quả thật người tới rất đông.
Vừa đến cổng vào, những người bán vé lẻ dọc đường liên tục níu tay các nàng chào hàng, nói rằng mua vé chỗ mình sẽ càng lợi hơn, không cần phải xếp hàng chờ đợi.
Trầm Vãn đã sớm đặt vé trên mạng nên không muốn mua nữa, nhưng bọn họ tóm được Hứa Niệm rồi liền cắn mãi không buông, lải nhải mà nói không ngừng.
Hứa Niệm vừa định mở miệng từ chối, Cố Dung đã nhanh hơn tách tay tên bán vé khỏi người nàng, lãnh đạm mà nói: "Chúng tôi mua vé rồi."
Tên bán vé ngượng ngùng, cũng không dây dưa nữa, xoay người tìm mục tiêu khác.
Ninh Chu Di với mấy người bạn bị kẹt xe, sẽ đến trễ một chút, gọi điện thoại báo cho ba người các nàng vào trong trước.
Trầm Vãn hồ hởi hớn hở kéo Hứa Niệm chơi đủ thứ, tàu siêu tốc, thuyền hải tặc, đu quay ngược,...những trò cảm giác mạnh đều thử qua hết một lần, chơi xong xuống dưới mặt mũi cũng chuyển thành màu trắng bệch.
Lá gan Trầm Vãn nhỏ xíu nhưng một hai đòi đi nhà ma, Hứa Niệm cùng Cố Dung phải đi theo nàng, sợ nàng ngủm luôn trong đó.
Trầm Vãn sợ tới mức hú hét ầm ĩ, ôm Hứa Niệm cứng ngắc không dám buông, nhanh nhanh chạy ra khỏi căn nhà, trong góc tối gần lối ra bỗng nhiên lòi đâu ra một con cương thi, trực tiếp thổi bay hồn nàng lìa khỏi xác.
Lần này Trầm Vãn cuối cùng cũng an phận, cái gì cũng không muốn chơi nữa.
Ninh Chu Di cùng mấy người bạn bốn giờ rưỡi mới tới, các cô như canh giờ sẵn vậy, không lệch phút nào, chờ ba người các nàng vừa chơi xong liền đến.
Trầm Vãn oán trách: "Chị Ninh cố ý đúng không, gọi điện thoại cho chị rất nhiều lần chị đều không bắt máy, rõ ràng là đợi tụi em chơi xong mới đến."
Ninh Chu Di cười cười, mấy chị gái khác cũng cười.
Hứa Niệm nhìn qua Cố Dung, ban nãy khi ra khỏi nhà ma cô có cầm điện thoại nhắn tin, nhắn cho ai, quả thực không nói cũng biết.
Các cô không còn sung sức như những thiếu nữ đầu hai mươi nữa, không muốn chơi công viên giải trí này nọ.
Vì để tạ lỗi, Ninh Chu Di rủ mọi người đi xem phim rồi ăn tối, sau đó sẽ đi đánh golf, đơn giản tụ tập nói chuyện phiếm.
Trầm Vãn muốn xem , phim này dạo gần đây rất nổi, trẻ con thì xem dưới con mắt phiêu lưu mạo hiểm, người lớn thì xem dưới con mắt tình cảm yêu đương.
Thỏ Judy với cáo Nick cũng thu về một lượng lớn fan couple, mọi người đều bàn luận về nó, là một bộ phim cực kỳ đáng xem.
Nhưng vẫn chưa được chiếu tại Trung Quốc, tháng tư gần đây lại chả có phim nào ra hồn, mọi người đành tùy tiện chọn đại phim tình cảm nào đó xem.
Rạp chiếu phim gần công viên giải trí, người qua lại rất đông, không khó để bắt gặp các cặp đôi đang khoác tay nhau hay cả gia đình cũng nhau đi xem phim.
Các nàng không mua được vé gần nhau, chỉ có thể tách ra, Trầm Vãn một hai đòi ngồi chung với Ninh Chu Di, thật ra dụng ý là muốn đi xa khỏi Cố Dung nãy giờ mặt mày vẫn lạnh băng không biểu cảm.
Ninh Chu Di mua rất nhiều đồ ăn vặt, cố ý chia cho Hứa Niệm nhiều nhất, lúc đó Cố Dung đang ở quầy bắp nước lơ đãng nhìn thoáng qua bên này, khi quay lại chỉ mang theo một ly nước nóng.
Hứa Niệm ngồi chung với Cố Dung ở phía gần cuối, trước mặt hai người là một đôi yêu nhau tình chàng ý thiếp ân ân ái ái.
Phim hôm nay xem thuộc dạng phim nghệ thuật, có chút nhàm chán, nam chính hình như là một ông chú, nữ chính thì rất xinh đẹp, nội dung phim chủ yếu khai thác góc nhìn qua hồi ức cùng độc thoại nội tâm của nhân vật.
Hứa Niệm vừa coi vừa ngủ gà ngủ gật, đôi chim non phía trước lại xem đến cảm động sâu sắc, xem được một chút lại ôm ấp, trên màn ảnh chiếu cảnh tình cảm mặn nồng bọn họ ngồi dưới cũng hôn nhau, là hôn kiểu Pháp.
Trong rạp ánh sáng mờ ảo nhưng người xung quanh vẫn nhìn thấy được, nhân viên trong rạp theo dõi qua camera lại càng thấy rõ hơn.
Hứa Niệm cực kỳ xấu hổ, thật sự sợ hai người họ sẽ làm ra hành động gì đó quá phận hơn nữa, nàng đành giả vờ cái gì cũng không thấy, vùi đầu ăn bắp rang.
Bắp rang vị chocolate, rất ngọt, ăn nhiều một chút sẽ cảm thấy khô miệng, Hứa Niệm muốn lấy Coca uống, chạm vào ly nước bỗng dưng cảm giác âm ấm, nàng ngẩn người cúi đầu, hóa ra là ly nước ấm Cố Dung mua, còn ly Coca lạnh của nàng không biết đã đâu mất rồi.
Vừa mới bị cảm xong, không thể uống nước đá.
Trong lòng Hứa Niệm tràn ra cảm giác ấm áp, dùng âm lượng chỉ hai người nghe nói: "Cảm ơn dì."
Cố Dung không nói lời nào, chăm chú xem phim, kết phim nam nữ chính gặp lại, hạnh phúc vui vẻ mà sống bên nhau.
Lúc ra khỏi rạp chiếu trời đã tối rồi, Trầm Vãn cảm khái: "Nam chính già quá, không hợp với nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp chút nào."
Nàng chỉ chú ý điểm đó, một chút cũng không quan tâm cốt truyện cảm động ra sao.
Ninh Chu Di nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Diễn viên vai nam chính mới ba mươi tuổi thôi, chỉ là người ta theo đuổi hình tượng trưởng thành chững chạc."
"Nữ chính mới hai mươi, còn là tân binh." Trầm Vãn phản bác, "Hơn kém nhau mười tuổi lận đó, không có chút chemistry gì hết, giống ba với con gái hơn."
Ninh Chu Di hơi sửng sốt, sau đó lại vui vẻ: "Vậy em cảm thấy cách nhau bao nhiêu tuổi thì hợp?"
Trầm Vãn nghiêm túc suy nghĩ, đứng đắn trả lời: "Năm tuổi trở xuống là vừa, ba tuổi là đã có chút khoảng cách thế hệ rồi, tuổi tác hơn kém nhau quá nhiều không có cách nào hòa hợp được đâu, trên phim thì có thể diễn chứ ngoài đời chắc chắn tồn tại rất nhiều vấn đề, làm gì tốt đẹp như trên phim được."
Ninh Chu Di cười không nói, chị gái váy đỏ bên cạnh trêu nàng: "Em còn nhỏ không hiểu đâu, người trẻ tuổi thích lãng mạn hóa, lý tưởng hóa mọi việc, qua vài năm nữa sẽ nghĩ khác liền."
Câu nói này khá khéo léo, mọi người đều hiểu được hàm ý bên trong.
Tìm đối tượng yêu đương phải xét qua rất nhiều phương diện, tam quan đạo đức, kinh nghiệm trải đời, thực lực kinh tế, đôi khi còn bao gồm cả chuyện giường chiếu nữa.
Tuổi tác chỉ là một mặt rất nhỏ, có phát triển mối quan hệ hay không không chỉ dựa vào tuổi tác mà còn phải dựa vào tính cách, có người nhiệt huyết thanh xuân tỏa ra bốn phía, có người lại an tĩnh trưởng thành, củ cải hay rau xanh loại gì cũng có, quan trọng là khi nấu chung một nồi hai loại đó có hợp với nhau không.
"Dù sao em vẫn còn trẻ, có thể từ từ chọn." Trầm Vãn nói, hoàn toàn không để ý những thứ này.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Trầm Vãn không để ý nhưng có người khác để ý, Hứa Niệm hiểu rõ ý tứ sâu xa của câu nói kia, nàng có chút trầm mặc.
"Vậy nhắm được ai đó vừa ý thì nhớ mang về đây, mấy bà dì già này sẽ giúp em đánh giá ha." Một chị gái khác nói, cố ý pha trò.
Mọi người đều cười, Trầm Vãn không hiểu sao lại cảm thấy thẹn thùng, mặt đều đỏ cả lên.
Ninh Chu Di quay đầu khẽ nhìn Hứa Niệm, chưa kịp nhìn thấy nàng Cố Dung đã tiến về trước một bước, đứng ngăn ở giữa tán gẫu với mấy người bạn khác, vừa nói chuyện vừa đi về hướng quán lẩu.
Lẩu rất cay, Hứa Niệm ăn vài đũa trán đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, Ninh Chu Di đưa qua cho nàng ly nước lạnh, Cố Dung ngồi đối diện nhìn chằm chằm, rốt cuộc vẫn không nói gì.
"Cảm ơn chị Ninh." Hứa Niệm nói, giọng hơi khàn.
Ninh Chu Di lúc này mới chú ý, hỏi: "Em bị cảm sao?"
Hứa Niệm gật gật đầu, Ninh Chu Di lại rót cho nàng ly trà kiều mạch nóng: "Uống nước ấm đừng uống lạnh nữa, cũng đừng ăn ngăn lẩu cay, ăn ngăn nước sôi thường thôi."
Hứa Niệm nhẹ nhàng khẽ dịch người xa ra một chút, mọi người vẫn còn đang dùng bữa, Trầm Vãn chu đáo gắp cho nàng hai miếng thịt viên, Ninh Chu Di cười nói: "Tình cảm giữa hai đứa không tồi ha, Vãn Vãn chỉ gắp đồ ăn cho A Niệm thôi, chả thấy gắp cho dì nhỏ miếng nào."
Trầm Vãn nhìn qua gương mặt không biểu tình của Cố Dung, gắp một miếng đậu cho Ninh Chu Di: "Chị Ninh ăn cái này đi, rau quả tốt cho da."
Xung quanh mọi người ăn uống vui vẻ ồn ào, Trầm Vãn nói thầm vào tai cô: "A Niệm còn phải gánh em thi giữa kỳ nữa..."
Ăn được một nửa, có người gọi bia, vài người phải lái xe không thể uống, Hứa Niệm uống đến nửa chai, trước kia nàng không uống đồ uống có cồn, nhưng hôm nay chị gái mặt váy đỏ cứ tìm cách làm cho hai cô gái nhỏ phải uống một chút.
Phần lớn các chị ngồi chung bàn đều không phải người quá nghiêm khắc, sẽ không cảm thấy rằng hai cô gái nhỏ nên ngoan ngoãn cách ly với cồn đến mức hai ly bia cũng không được uống, nhưng các chị cũng có chừng mực, cho các nàng uống một chút vừa đủ liền ngăn lại không cho nữa.
Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau đến sân golf trong nhà bên Tân Khu.
Chị váy đỏ quen biết ông chủ ở đó, trực tiếp bao hết.
Hứa Niệm không quen uống bia, tuy không say nhưng mặt vẫn chậm rãi đỏ lên, cũng không quá đỏ.
Sân golf trong nhà ánh sáng có chút yếu, bên vách tường trái là một hàng ghế dựa, nàng không biết chơi, ngay lập tức ngã lên ghế nghỉ ngơi.
Ngồi được một lúc lại cảm thấy cơ thể không thoải mái, Hứa Niệm đi vào nhà vệ sinh, vừa vào liền gặp Ninh Chu Di cùng hai người khác đang hút thuốc, trong đó có chị váy đỏ ban nãy, thấy mặt nàng hồng hồng bèn kẹp điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu thở ra một hơi khói quay lại hỏi: "Em say à?"
Hứa Niệm lắc đầu: "Dạ không, vẫn ổn ạ."
"Có muốn đi nghỉ một chút không?" Chị gái váy đỏ thấy nàng như vậy có chút lo lắng, chỉ chỉ về phía cuối sân, "Rẽ xuống dưới kia có phòng nghỉ, nếu em thấy không thoải mái thì qua đó nằm chút đi, khi nào về bọn sẽ qua gọi em."
"Không sao đâu ạ, cảm ơn chị." Hứa Niệm thật lòng nói.
Ninh Chu Di hỏi lại nàng vài câu, hai người hàn thuyên một lát.
Có trẻ nhỏ ở đây, không tiện nói nhiều, chị váy đỏ cùng một người khác đi về phía phòng nghỉ.
Ninh Chu Di không đi, phả ra một hơi khói, phụ nữ hút thuốc thường không thở khói ra bằng mũi, như vậy sẽ không quá khó chịu.
Hứa Niệm hiếu kỳ nhìn một chút, điếu thuốc của cô rất đẹp, toàn thân dài nhỏ, ở gần đầu tàn thuốc còn có vẽ một đoá hồng đỏ kiều diễm.
"Muốn thử không?" Ninh Chu Di hỏi, mắt dài khẽ híp lại, không đợi Hứa Niệm gật đầu trực tiếp mở hộp đưa một điếu cho nàng.
Hộp thuốc cũng rất đẹp, phía trên là hoa hồng, phía dưới là hoa văn màu vàng, ở giữa có dòng chữ nước ngoài, Hứa Niệm xem không hiểu, nhưng ít nhiều cũng đoán được có lẽ là tên nhãn hiệu.
Hứa Niệm ngây ngốc nhận lấy điếu thuốc, nàng vậy mà không từ chối cô, ý cười trong mắt Ninh Chu Di càng đậm, khóe miệng cũng nâng lên, cô bảo nàng ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy bật lửa ra, quen thuộc ấn một cái, nhẹ nhàng chuẩn bị châm điếu thuốc cho nàng.
Hứa Niệm cuộn cuộn đầu lưỡi, thật sự ngoan ngoãn ngậm vào điếu thuốc kia.
Môi nàng hồng nhuận hòa hợp cùng sắc đỏ của hoa hồng trên tàn thuốc, Ninh Chu Di nhất thời giật mình, quên mất động tác.
Mà lúc này, cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Cố Dung từ bên ngoài bước vào, liếc mắt một cái liền thấy cảnh tượng bên này.
Hứa Niệm đưa lưng về phía cửa không phát hiện, nàng mím môi, không thích ngậm hoài như vậy, nàng chưa từng hút qua thứ này nên có chút lóng ngóng, Ninh Chu Di nhìn thấy Cố Dung nhưng không hề có ý định ngừng lại động tác của mình, tiếp tục châm lửa, ngọn lửa đỏ vàng rực rỡ chạm vào đầu thuốc trên môi.
Cố Dung đứng phía sau nhìn qua bên này, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
"Thôi bỏ đi." Hứa Niệm lấy điếu thuốc ra, hơi chút lùi về sau kéo dài khoảng cách, nàng không thích dựa quá gần vào người khác..