Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 27


Hứa Niệm cùng Trầm Vãn ngồi một chỗ chơi game, chơi được ba ván bỗng nghe Vạn tỷ chế nhạo nói: " Vận khí A Cửu thay đổi rồi, nãy giờ vẫn chưa thua lần nào, một đống trù mã của tôi chạy hết sang chỗ cậu rồi kìa, ít nhiều gì cũng cho chúng tôi thắng một hai thanh chứ."
Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn lên đối diện, Cố Dung cúi đầu xếp bài, chỉ chốc lát sau lại thắng một thanh nữa, mấy thanh tiếp theo Cố Dung chỉ thua hai lần, còn lại toàn bộ đều là thắng.

Lần này vận may của Vạn tỷ với anh trai kia không còn tốt nữa, vốn liếng bỏ ra đều thua sạch, chỉ còn Ninh Chu Di đang miễn cưỡng thoi thóp.
Xem điện thoại thời gian dài làm mắt không thoải mái, Hứa Niệm chuyển tầm nhìn ra ngoài sân thư giãn đôi chút.

Mặt trời dần đi về phía tây, gió lạnh phảng phất, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, cảnh sắc tú lệ, khác biệt hoàn toàn với thành thị náo nhiệt, cửa lớn ngoài sân không đóng, thỉnh thoảng có đoàn du khách đi ngang qua, Hứa Niệm đứng ở cửa quan sát hồi lâu mới trở về.
Lúc nàng quay lại phòng khách cuộc chiến bài bạc đã dần đi đến hồi kết, chỉ còn bàn của Cố Dung đang đánh thanh cuối cùng, Trầm Vãn không biết đã đi đâu mất rồi.

Hứa Niệm phụ mọi người dọn dẹp, lúc đi ngang qua Cố Dung liền bị gọi lại: "Lấy giúp tôi ly nước."
Hứa Niệm đặt đồ vật trên tay xuống, cầm cái ly đi nhà bếp rót nước, ban nãy nàng không cố ý uống nước của Cố Dung đâu, hẳn là lúc đó đánh bài đến mức hồ đồ rồi.
Trên thành ly trong suốt có vết son môi nhàn nhạt không hoàn chỉnh, Hứa Niệm không tô son, chắc chắn là của Cố Dung, còn vì sao vết son ấy không hoàn chỉnh thì tám phần mười là có liên quan đến việc Hứa Niệm uống nhầm cốc nước.

Đương lúc Hứa Niệm rửa sạch ly, Ninh Chu Di cùng vài người nữa cười giỡn tiến vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm tối, ăn sớm một chút để còn đi suối nước nóng.

Hứa Niệm cầm chiếc ly đầy nước ra ngoài, trong phòng khách không còn nhiều người như ban nãy, mọi người đều ra vườn đi lại tán gẫu.
Cố Dung cô đơn đứng ở một góc gian phòng, tựa hồ như đang chờ Hứa Niệm.
Hứa Niệm đi lại gần.
"Ăn cơm xong sẽ đi suối nước nóng, em chuẩn bị áo tắm chưa?" Cố Dung nhận lấy ly nước.
Áo tắm mới mua hôm qua Hứa Niệm đã giặt phơi khô, hiện tại đang để trong phòng, nàng đáp: "Dạ rồi, Vãn Vãn đâu sao nãy giờ không thấy?"
"Vãn Vãn ra ngoài mua ít đặc sản mai mang về thành phố."

Chẳng trách đột nhiên đã không thấy tăm hơi.
Trong phòng khách rất nhanh chỉ còn sót lại hai người các nàng, những người khác hoặc là xuống bếp phụ làm cơm hoặc là ra bên ngoài nói chuyện phiếm.

Hứa Niệm muốn tìm đề tài gì đó tán gẫu, nghĩ nát óc vẫn không biết nên nói cái gì, ngập ngừng chốc lát bèn nhẹ giọng đề nghị: "Lên lầu hóng gió một chút đi, nơi này phong cảnh không tệ, tranh thủ ngắm một chút, mai đi rồi không được ngắm nữa."
Hiện nay đâu đâu cũng ô nhiễm môi trường, phong cảnh non xanh nước biếc, khí hậu trong lành như Giang Hoài trấn quả thật rất khó tìm thấy ở thành phố G, đây cũng là nguyên nhân những năm gần đây Giang Hoài trấn trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng.
Cố Dung đặt ly xuống, từ đầu đến cuối không uống hớp nước nào, hai người cùng đi lên lầu.

Lầu ba có sân thượng khá rộng, mặt quay về hướng Nam Quan, đứng trên đây có thể thấp thoáng thấy được kiến trúc cổ ở đó, tòa tháp cao cao, bên trong tòa có chòi nghỉ mát cùng đồi núi giả nho nhỏ, tuy rằng vẫn chưa tới chạng vạng nhưng chim chóc đã đua nhau bay lượn khắp bầu trời.
Hứa Niệm nhìn lên trời, nói: "Tối nay có thể sẽ mưa."
Cố Dung thuận theo nàng nhìn lên: "Tại sao?"
"Có hơi nóng, chim chóc bay thấp, những lúc như thế này đa phần là sắp mưa." Hứa Niệm nói, ngẫm lại bổ sung, "Hồi em còn bé là như vậy."
Dứt lời, gió mát đột nhiên thổi đến, Hứa Niệm không nhịn được mỉm cười, gió hơi to, tóc của hai nàng đều bị thổi bay tung tóe, Hứa Niệm cúi đầu xuống, đang muốn chỉnh lại bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra trước mặt, nhanh hơn một bước giúp Hứa Niệm vén những lọn tóc xuề xòa ra phía sau tai.
Hứa Niệm ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên, gò mát nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay man mát.
Cố Dung thu tay về, trên mặt không mang theo chút biểu cảm khác lạ nào, dường như động tác vừa rồi chỉ là chuyện bình thường hàng ngày.
"Trước khi ra ngoài nhớ mặc thêm áo, có khi lát nữa nhiệt độ lại xuống thấp hơn."
Lòng Hứa Niệm như có hàng vạn con sóng nhấp nhô, từng đợt lại từng đợt ồ ạt đánh vào, Hứa Niệm mím môi, vành tai không tự chủ nóng lên, cố ý chuyển tầm mắt ra phía xa, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng như muỗi kêu.
Dưới lầu náo nhiệt ồn ào khác xa khung cảnh an tĩnh trên sân thượng, Hứa Niệm cùng Cố Dung hóng gió đến thẳng giờ ăn cơm.

5 giờ 40, đoàn người kéo nhau đi suối nước nóng, Hứa Niệm, Trầm Vãn cùng Cố Dung một xe, những người khác tụm năm tụm ba chen một chỗ.
"Mũ này là mũ của nhà thím Thẩm đúng không," Trầm Vãn vừa mân mê chiếc mũ đan thủ công vừa nói, quanh đây chỉ có nhà thím Thẩm bán mũ này, "Dì mua hồi nào vậy?"
Hứa Niệm nhìn về phía Cố Dung đang lái xe, Cố Dung vẻ mặt hờ hững: "Mua buổi tối lúc mấy đứa vắng mặt."

"À à." Trầm Vãn hiểu rõ.
Lúc mọi người vắng mặt, cách nói cũng không sai, quả thật hai người mua lúc những người khác không có mặt, Hứa Niệm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ không nói một lời.

Lúc xuống xe, Trầm Vãn mè nheo đòi hai nàng đội mũ lên, đội lên rồi trông càng giống nhau, những người khác không khỏi chú ý, Vạn tỷ trêu chọc: "Hai người đều cao, quần áo, nhan sắc cũng không sai biệt lắm, đáng chú ý thật sự."
Hứa Niệm không lên tiếng, Cố Dung dẫn mọi người đi vào trong.
Ao tắm hôm nay lớn hơn rất nhiều với hôm qua, có tám người chọn thuê ao tắm trong phòng riêng, trong đó có ba đôi tình nhân, Ninh Chu Di nhìn bọn họ nở nụ cười mờ ám sâu xa, Vạn tỷ dẫn theo Đường Mẫn Chi vào phòng riêng bên cạnh các nàng.
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, Hứa Niệm không được tự nhiên, thay xong áo tắm liền xuống nước ngồi đối diện Cố Dung.

Hôm nay Cố Dung diện áo tắm bảo thủ hơn rất nhiều so với hôm qua, tuy vẫn là bikini nhưng những chỗ nên che đều bị che khuất kĩ càng, Cố Dung với Hứa Niệm đều chọn áo tắm màu đen.
Trầm Vãn là người thứ ba xuống nước, nhìn đôi chân dài không tự chủ được cảm khái nói: "Chân A Niệm dài thật đấy."
Nói xong còn lại gần duỗi chân mình ra so, biết dì nhỏ nhà mình không thích hợp được khen những câu thế này, Trầm Vãn không dám lại gần Cố Dung, toàn bộ quá trình an an phận phận.

Ngâm hai đợt, Hứa Niệm khoác khăn tắm bước ra ngoài hít thở không khí, bên ngoài tương đối ồn ào, nàng ngây ngốc chốc lát rồi quay trở về ao, mới đi tới hành lang lại gặp Cố Dung cũng đang ra ngoài hít thở không khí.
Hứa Niệm gọi Cố Dung một tiếng, Cố Dung nói với nàng: "Tiền đánh bài thắng được hồi chiều tôi chuyển qua WeChat cho em rồi."
Hứa Niệm không nghĩ tới việc thật sự được chia tiền, nhưng Cố Dung đã chuyển rồi, nàng trả lại không hay lắm đành nói cảm ơn Cố Dung.

Hành lang tới tới lui lui đều là người, hai người chỉ dạo quanh một chút rồi quay về, có thể là do hôm qua đã ngâm rồi, hôm nay Hứa Niệm không có tâm tư ngâm nhiều lắm.
Các nàng sửa soạn xong ra ngoài trước, những người tắm phòng riêng vẫn còn ở bên trong, Hứa Niệm có chút khát nước, lúc nàng mua nước uống về, đi từ xa liền thấy Cố Dung đang đứng ngoài đám người, lẻ loi một mình không biết đang xem cái gì, có chút tịch liêu.

Từ lúc chính thức quen biết Cố Dung đến giờ, Cố Dung vẫn luôn như vậy, dù là ở đâu làm gì đều một mình một cõi, thậm chí những lúc ở chung với bạn bè cũng thường thường có vẻ không hợp nhau.

Biết tính cách Cố Dung vốn là vậy nhưng Hứa Niệm vẫn như cũ sinh ra một cổ cảm giác khác lạ.
Buổi tối trước khi ngủ Hứa Niệm tiếp tục cố ý mang một ly sữa nóng đến phòng Cố Dung, lúc đó đa số mọi người đều đã ngủ say, Cố Dung không nghĩ giờ này vẫn còn người tới phòng tìm mình, chỉnh lại quần áo mở cửa ra, nhìn thấy là Hứa Niệm liền ngẩn ra vài giây, mở rộng cửa nép sang một bên để nàng tiến vào.
"Uống chút sữa cho dễ ngủ." Hứa Niệm đẩy ly sữa nóng qua cho Cố Dung, tùy ý nhìn quét qua khắp căn phòng, thoáng thấy xấp giấy vẽ đặt đầu giường, tò mò nhìn kĩ nhiều lần, đại khái có thể nhìn ra là đang vẽ một người những cụ thể là ai thì không nhận ra được.

Dời đi tầm mắt, Hứa Niệm nhẹ giọng nói: "Ngủ sớm đừng thức quá muộn."
Cố Dung cầm lấy ly sữa đang được đặt trên bàn, không dấu vết đem xấp giấy vẽ lật úp lại, nói: "Lát em nhớ nhận tiền trên WeChat."
Hứa Niệm còn chưa xem Cố Dung chuyển cho mình bao nhiêu, nói đúng ra là còn chưa mở WeChat, gật gật đầu: "Dạ."
"Hai giờ chiều mai về lại thành phố G, nhớ thu dọn đồ đạc cẩn thận." Cố Dung nhắc nhở.
Hứa Niệm nhỏ giọng đáp ứng, nàng không tự giác, cố ý không muốn rời khỏi phòng, Cố Dung cũng không thúc giục, xếp gọn bút chì màu vẽ này nọ, nhưng xếp xong cũng không cất vào, hiển nhiên vẫn còn muốn tiếp tục vẽ.
"Dì vẽ châm dung ạ?" Hứa Niệm hỏi.
"Ừ."
Hứa Niệm muốn hỏi Cố Dung đang vẽ ai, rối rắm một lúc lâu vẫn là đem thắc mắc nuốt xuống, tiện đà nói: "Hình như dì giỏi rất nhiều thứ, lần trước vẽ tranh sơn dầu, lần này vẽ chân dung, Vãn Vãn nói dì trước kia còn giành được rất nhiều giải thưởng âm nhạc."
Cố Dung dừng một chút, xoay người nhìn Hứa Niệm, giải thích: "Chỉ là trước kia trong nhà yêu cầu phải học thôi, học được không tính."
Có đủ khiêm tốn, Hứa Niệm cười nhạt, lại nói: "Hồi khoảng bảy, tám tuổi em có học vẽ tranh nhưng sau đó không học nữa, hiện tại hoàn toàn quên hết rồi, di chuyển nét bút thế nào cũng không còn nhớ rõ nữa."
Cố Dung hoàn toàn bất ngờ, trước đây căn bản không hề biết chuyện này.

Hứa Niệm hiếm khi kể về tuổi thơ của mình với người khác, chỉ có khi nói chuyện với Cố Dung ngẫu nhiên sẽ đề cập một hai câu, Cố Dung nghe xong cũng không hỏi nhiều, tìm chủ đề khác nói chuyện.
Hai người các nàng đều không thuộc dạng nói nhiều, nhưng ở chung một chỗ rất ít khi nhàm chán, Hứa Niệm cố ý không rời đi, đến rạng sáng mới trở lại phòng mình.
Sau khi về phòng, Hứa Niệm xác nhận thu khoản tiền mà Cố Dung gửi.

Cố Dung thế mà chuyển tận 2400 tệ, Hứa Niệm khiếp sợ, hôm sau hỏi Trầm Vãn mới biết được thì ra trù mã là 100 tệ một thẻ.

Nếu trước khi đánh bài Hứa Niệm biết giá trị của tiền cược, nàng khẳng định sẽ không dám đánh giùm Cố Dung, con số này cũng thật là dọa người.
Về đến thành phố G, đoàn người cùng nhau ăn tối, 11 giờ mới lái xe quay lại Khoan Bắc Hạng.


Mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, tối đến vẫn có mưa bụi không ngừng, ngõ nhỏ yên tĩnh, buổi tối cuối cùng trong kỳ nghỉ các nàng lẫn hàng xóm chung quanh đều tắt đèn sớm.

Mệt mỏi cả ngày, Trầm Vãn chẳng còn chút sức lực nào, tắm rửa xong ngay lập tức vào phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Hứa Niệm không vội, chờ Cố Dung rửa mặt xong mới bước vào phòng tắm.
Ban đêm lạnh buốt, nhiệt độ nước không đủ nóng, Hứa Niệm tùy tiện xối một hai lần rồi đi ra.
Trong phòng lớn, Cố Dung đang sắp xếp lại đồ đạc, tiện tay đem bản vẽ gác lên giá sách, cửa sổ không đóng, mưa bụi thuận gió bay vào làm bàn học trước cửa sổ ướt nhẹp, Cố Dung vội vàng đóng cửa sổ, lại tìm khăn lau nước trên bàn.
Những ngày mưa dầm như thế này, đóng cửa kín mít trong phòng sẽ cực kì nóng, nhiệt độ không khí hơn hai mươi độ, lại không có gió, khi ngủ sẽ vô cùng khô.
Hứa Niệm trước giờ vẫn sợ nóng, khó chịu vô cùng.
Cố Dung bị Hứa Niệm quấy ngủ không nổi, có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Nóng thì mở điều hòa đi, chỉnh nhiệt độ cao chút đừng thấp quá."
Hứa Niệm áy náy, nằm một chút rồi rời giường tìm remote.

Lần cuối cùng mở điều hòa là vào mùa hè, nàng nhớ rõ remote được đặt trên giá sách nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra.
Đột nhiên bị ánh sáng đèn chiếu vào làm Cố Dung không thích ứng kịp, Cố Dung híp mắt ngồi dậy, thấy Hứa Niệm sắp cầm lấy bản vẽ cô để trên kệ liền lên tiếng ngăn cản: "Chỗ đó không có đâu, em tìm trong ngăn kéo thử."
Hứa Niệm thu tay về, đi nhanh đến tủ đầu giường, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, không chút biến sắc chuyển hướng sang bên phải, khom người kéo ngăn kéo ra, remote quả nhiên ở bên trong.
Điều hòa vừa mở, không bao lâu trong phòng liền mát mẻ lên, nhưng lăn lộn một phen nãy giờ làm cơn buồn ngủ vơi đi phân nửa.
Tắt đèn, lại nhắm mắt tìm giấc ngủ.
Điều hòa gắn ở đối diện giường, dần dần có hơi lạnh, Hứa Niệm kéo chăn lên vai, hai người đối mặt nhau ngủ.
Cố Dung ngủ lúc nào cũng an phận, lẳng lặng thở đều.
Thấy tóc Cố Dung có chút loạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Niệm không chút nghĩ ngợi định đưa tay chỉnh lại cho cô.

Bàn tay vừa giơ ra Cố Dung bỗng mở mắt..

Bình Luận (0)
Comment